Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 1414 - Chương 1416 - Âm Mưu (2)

Chương 1416 - Âm mưu (2)
Chương 1416 - Âm mưu (2)

Âm mưu (2)

Brown Murphy luôn coi mọi hành vi trong thế giới dữ liệu như một thứ gia vị bù đắp cho cuộc sống tẻ nhạt ở thế giới thực, như một chất nuôi dưỡng cho sự sáng tạo văn học của bản thân, mà tất cả chỉ để mua vui.

Trong khi đó, Phòng Thí nghiệm Sức đẩy Phản lực (JPL) là một trung tâm nghiên cứu và phát triển thiết bị không người lái do liên bang tài trợ, đồng thời cũng là trung tâm thực địa của NASA.

Đối với bọn họ mà nói, phiền phức mà đám người khoa học đam mê đi tìm công lý kia mang lại không hề vui chút nào.

‘Brown Murphy xuất hiện trong máy chủ của JPL một cách khó hiểu, ký ức trước đó đều bị mất sạch.

Hơn nữa, theo mục tiêu nhiệm vụ ‘sống sót và sử dụng nút đăng xuất để rời đi’ trong giai đoạn một, bản thân hắn đã đặt tay lên nút đăng xuất từ trước (tức là tay cầm bằng đồng hình tam giác), điều này cho thấy hắn biết rằng rất có khả năng mình đang rơi vào nguy hiểm.

Hắn đang cảnh giác cái gì? Hắn đang đề phòng cái gì?’

Những câu hỏi này cứ mãi quanh quẩn trong đầu Lý Ngang, đáng tiếc là đặc vụ của Sở An sinh Xã hội thúc ép gắt gao, nếu như hắn có thể ở lại thế giới thực thêm một lúc nữa, tìm thử xem Brown Murphy có để lại nhật ký gì đó hay không thì tốt.

‘Mục tiêu nhiệm vụ của giai đoạn hai là ‘tìm ra thân phận thật sự của Người Gửi Thư’, giống hệt với yêu cầu của Sở An sinh Xã hội.

Không có phần thưởng nhiệm vụ, không có hình phạt nhiệm vụ thất bại, điều này chứng tỏ vẫn còn nhiệm vụ giai đoạn ba.

Thời gian nhiệm vụ giới hạn là ba ngày, cho thấy ta vẫn còn thời gian, không việc gì phải gấp gáp…”

Lý Ngang ngồi trên chiếc ghế mềm mại, tựa như đang suy nghĩ.

Một người máy phục vụ có hình dáng như một chiếc xe đẩy (chương trình tự động do lâu đài tạo ra, phụ trách việc bưng trà đưa nước) mang bàn cờ đến, đồng thời sử dụng cánh tay cơ khí mảnh khảnh ở hai bên xe đẩy để lấy bàn cờ và đồ uống ra, sau đó đặt chúng lên bàn.

“Ngài Sammaster.” Đèn báo phía trước xe đẩy sáng lên, một tin nhắn một chiều được gửi đến cho Lý Ngang.

“Ngài Thomas nhờ ta chuyển lời tới ngài, có thể hôm nay hắn sẽ đến muộn, ngài có thể tự chơi cờ một mình trước – hắn đã thêm một chương trình tự động vào bàn cờ có tác dụng mô phỏng logic chơi cờ của hắn.”

“Hả?”

Lý Ngang nghe vậy thì sửng sốt, không nói thêm gì nữa, chỉ hỏi chiếc xe đẩy một câu qua kênh lời nhắn: “Hắn đâu?”

“Không biết. Mới nãy là lời nhắn của hắn ngày hôm qua, lúc đó ngài không có ở trong lâu đài.”

Là một chương trình tự động, chiếc xe đẩy này không có ý thức chủ động giao tiếp quá mạnh mẽ, “Ta đã truyền đạt xong lời nhắn rồi. Ngài có cần ta đổi thành một chai rượu vang đỏ không?”

“Không cần.”

Lý Ngang nhíu mày, xua tay rồi ra lệnh, “Hãy xóa nội dung lời nhắn của Thomas cũng như cuộc trò chuyện vừa rồi giữa ta và ngươi, đồng thời mã hóa đoạn dữ liệu này.”

Hiện tại, năm thành lập cụ thể cũng như người thành lập của Hiệp hội Phù thủy Bờ biển vẫn là một ẩn số.

Tuy nhiên, mọi thành viên của Hiệp hội Phù thủy Bờ biển đều có quyền chỉ huy chương trình tự động trong lâu đài, đưa ra một vài mệnh lệnh đơn giản và truyền đạt thông tin.

Chiếc xe đẩy tiếp nhận mệnh lệnh, xóa sạch cuộc đối thoại vừa rồi, sau đó tự mình lui ra ngoài.

Lý Ngang nhìn bóng lưng dần đi xa của nó, cau mày rồi quay đầu lại nhìn bàn cờ.

Trên bàn cờ tông màu trắng nâu, quân cờ trắng và đen được đặt ngay ngắn.

Lý Ngang dùng ngón tay gẩy nhẹ bàn cờ, cầm quân cờ trắng lên theo lời nhắc nhở trong trí nhớ, lựa chọn quân tốt cánh vua để bắt đầu ván cờ.

Quân cờ trắng vừa hạ xuống, quân cờ đen lập tức tự động bay lên.

Cùng lúc đó, một giọng nói mệt mỏi vang lên bên tai Lý Ngang.

“Sammaster, ta là Thomas – bạn chí cốt của ngươi đây. Hiện tại ngươi có ở trong lâu đài không? Nếu như Merlin và Ohm cũng đang ở đây thì đừng lên tiếng, cũng đừng phát ra tiếng động hay tỏ vẻ kinh ngạc gì, cứ giả bộ đánh cờ vua với chương trình của ta như bình thường là được.”

Dưới chiếc mặt nạ đầu rồng, trong đôi mắt Lý Ngang lóe lên vẻ ngạc nhiên, thế nhưng động tác trên tay hắn vẫn ổn định và tự nhiên, không hề khựng lại chút nào.

“Đây là một lời nhắn tự động, lúc ngươi nghe thấy, có khả năng ta đã chết rồi.”

Thomas cười khổ, nói: “Cmn, cái cảm giác chờ chết này thật sự rất kinh khủng.

Ta bình tĩnh lại trước đã.

Hầy, được rồi.

Ừm… ta phải nói như thế nào với ngươi đây, nói thật thì ta không biết rõ về ngươi lắm, bởi vì dù gì chúng ta cũng không có nhiều điểm chung ngoại trừ việc thỉnh thoảng hay chơi cờ và gây ra những rắc rối nhỏ cho Sở An sinh Xã hội cũng như Cục tình báo.

Thế nhưng ta lại chẳng thể tìm được ai khác để có thể giao phó chuyện hậu sự…”

Bình Luận (0)
Comment