Tiếp diễn
Nếu như ngươi giúp bọn ta xử lý Người Gửi Thư, cấp trên của ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, đảm bảo sự an toàn cho ngươi…”
“Người Gửi Thư mà các ngươi biết đã biến mất rồi.”
Lý Ngang ngắt lời nữ điều tra viên, nhẹ nhàng tháo thiết bị giao diện bộ não – máy tính trong hình dạng chiếc mũ bảo hiểm ra, sau đó đặt tay lên ghế tựa, bình tĩnh nói: “Có thể rót cho ta một tách cà phê được không?”
Không một đặc vụ nào trong phòng nhúc nhích, tất cả đều đang chĩa súng vào Lý Ngang như thể thứ hắn đang cầm trên tay không phải là thiết bị giao diện bộ não – máy tính, mà là một chiếc vali có công tắc kích nổ bom hạt nhân.
Nữ điều tra viên sa sầm mặt mày, khàn giọng hỏi: “Ý ngươi là sao?”
“Ngươi còn nhớ Merlin không?”
Lý Ngang nhấc chân, điều chỉnh thành một tư thế thoải mái hơn, sau đó thản nhiên nói: “Lúc đó ta tự hỏi, nếu như Người Gửi Thư thật sự là một kẻ đứng sau tất cả âm mưu trong bóng tối, vì để thống trị thế giới, hắn không ngần ngại giết chết Ohm và Thomas – những phù thủy có khả năng đe dọa đến hắn, vậy thì tại sao Merlin lại cảm thấy bản thân rất an toàn?
Thậm chí hắn còn tự mình đến Venezuela trong thế giới thực, hoàn toàn không hề lo lắng tới việc bản thân sẽ bị Người Gửi Thư âm thầm giết chết?”
Lý Ngang liếc nhìn đám đặc công đang tỏ vẻ hoang mang của Sở An sinh Xã hội, bình tĩnh nói tiếp: “Có ba khả năng.
Thứ nhất, Merlin chính là Người Gửi Thư, Người Gửi Thư chính là Merlin. Máy đánh chữ bên trong tòa lâu đài của Hiệp hội Phù thủy Bờ biển chỉ là một vật đánh lạc hướng mà Merlin dựng lên để che giấu hai thân phận của bản thân, đề phòng người khác nhìn ra sự trì hoãn trong suy nghĩ của hắn.
Thứ hai, Merlin quen biết Người Gửi Thư trong thế giới thực, mối quan hệ hai bên cực kỳ hòa hợp, bạn bè, tri âm tri kỷ, người yêu hoặc họ hàng thân thích.
Thứ ba, Merlin biết được danh tính thật của Người Gửi Thư trong thế giới thực, hơn nữa còn thiết lập chương trình tự động ở một nơi nào đó trong thế giới dữ liệu. Sau khi hắn chết mà không thể kích hoạt, chương trình này sẽ tự động công bố danh tính thật của Người Gửi Thư trong thế giới thực, nhằm đe dọa Người Gửi Thư, khiến hắn không thể sử dụng lực lượng vũ trang của Venezuela để giết chết Merlin.
Ngươi cho rằng là khả năng nào?”
“…”
Khóe miệng của nữ điều tra viên giật giật, muốn nói lại thôi.
Thấy không một ai muốn trả lời, Lý Ngang đành nhún vai, thản nhiên nói: “Khả năng thứ nhất rất thấp, thực lực và thiên phú của Merlin có hạn, không hề thần thông quảng đại giống như Người Gửi Thư.
Hơn nữa, nếu như thật sự là Người Gửi Thư, hắn nhất định sẽ không xuất hiện trong nút mạng của Venezuela, tự đâm đầu vào nguy hiểm.
Khả năng thứ ba cũng không cao.
Mọi người đều biết năng lực của Người Gửi Thư cao hơn Merlin, vả lại còn nắm giữ quyền kiểm soát lực lượng vũ trang Venezuela.
Hắn hoàn toàn có thể phái lực lượng vũ trang tới bắt Merlin trong thế giới thực, tiến hành nghiêm hình tra khảo, hỏi ra cách crack chương trình.
Tin ta đi, ý chí của hầu hết các phù thủy đều không mạnh mẽ như uy năng của họ trong thế giới dữ liệu, căn bản không chịu nổi tra tấn.”
Nữ điều tra viên vô thức nói: “Khả năng thứ hai mà ngươi nói là…”
“Merlin và Người Gửi Thư có mối quan hệ chặt chẽ với nhau trong thế giới thực?”
Lý Ngang cười, nói: “Phải, mà cũng không phải.
Quyền lực thống trị thế giới quá mê hoặc lòng người, cho dù là cha con hay là vợ chồng thì cũng đều khó có thể cưỡng lại cám dỗ từ quyền lực này.
Suy cho cùng, “thần của nhân gian” cũng chỉ cần một người là đủ, không cần đến người thứ hai.
Xem xét thân phận của Merlin trong thế giới thực là một cựu nhân viên của bộ phận ra quyết định tự động trong Lầu Năm Góc, cũng như các đặc điểm mà Người Đưa Thư thể hiện ra – độ trễ lớn, thường xuyên lag, bắt nguồn từ hệ thống mạng nội bộ của Lầu Năm Góc, có quyền hạn kiểm soát hệ thống ra quyết định, ta lại càng nghiêng về một khả năng khác hơn.
Đó là chương trình Turing.”
Lúc này nữ điều tra viên mới phản ứng lại: “Ý ngươi là…”
“Không sai, Người Gửi Thư không phải là người sống, mà là một chương trình có thể tự phát triển.”
Lý Ngang nghiêng đầu nói: “Ta đã xem qua tài liệu cơ mật của DARPA. Mười năm lăm trước, Merlin – nguyên là nhân viên của bộ phận hệ thống ra quyết định tự động, được nhận nhiệm vụ nghiên cứu và phát triển một chương trình có thể hỗ trợ cho cơ quan chính phủ, tự động bảo vệ hệ thống khỏi các cuộc tấn công mạng.
Mục đích của chương trình này là sửa lỗi do con người gây ra trong trong nội bộ hệ thống và bảo vệ hệ thống một cách khách quan và công bằng.
Thế nhưng các ngươi cũng hiểu rằng, nếu như một hệ thống có trí thông minh biết tự sửa lỗi, nó sẽ có khả năng làm suy yếu quyền hạn cá nhân của người sở hữu hệ thống, cũng như cắt giảm số lượng người lợi dụng hệ thống để kiếm lợi, chí ít là không gian hoạt động thuận tiện.
Bởi vậy, DARPA và Lầu Năm Góc đã nhanh chóng khai tử dự án này, mà Merlin cũng bị điều sang một bộ phận khác, không lâu sau thì nản lòng thoái chí, chủ động từ chức vì kết quả làm việc bị cấp trên phủ nhận.
Tuy nhiên, có thể là do sai lầm bất cẩn, những cũng có thể là do tư thù cá nhân, nhóm nghiên cứu do Merlin dẫn dắt đã quên lấy bản sao lưu của chương trình từ cơ sở dữ liệu.