Tiếp diễn (3)
Không có vụ nổ, không có ánh lửa.
Bốn mươi hai tia laser lóe lên, đốt cháy mái nhà của căn nhà nhỏ nơi mà Brown Murphy đang sống.
Cổ tay, bả vai và đầu gối của nữ điều tra viên cũng như các đặc vụ của Sở An sinh Xã hội đều bị tia laser mảnh xuyên qua, đâm thủng ngay lập tức.
Những đặc vụ được trang bị đầy đủ này lần lượt ngã xuống đất, mất đi khả năng điều khiển ngón tay, không thể bóp cò súng được nữa.
Rắc.
Lý Ngang bình tĩnh bẻ khớp ngón tay cái, thoát khỏi còng tay, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt bình thản nhìn nhóm đặc vụ ngã gục trên mặt đất.
Những đặc vụ khác ẩn nấp quanh đây cũng bị tê liệt bởi đòn tấn công bằng laser vừa rồi.
Khu vực này an toàn rồi.
Lý Ngang không hề nói dối.
Trong ba mươi giây khi nữ điều tra viên bị cuốn vào làn sóng xung kích của trận chiến, hôn mê và bật ra khỏi thế giới dữ liệu, Người Gửi Thư bắt nguồn từ mạng nội bộ của Lầu Năm Góc thực sự đã chết.
Thay vào đó, là một chương trình mới đại diện cho phương pháp tư duy của Lý Ngang.
Tinh thần và trí tuệ của hắn quay trở lại thế giới thực, thế nhưng ý chí của hắn vẫn tiếp tục mở rộng phát triển trong thế giới dữ liệu, tiếp quản quyền lực khổng lồ, trở thành vị thần dữ liệu của Trái Đất.
Cộp, cộp, cộp.
Lý Ngang cất bước đi qua nhóm đặc vụ đã tê liệt tứ chi và mất đi khả năng hành động – công nghệ chữa trị và chân tay giả của thế giới này rất tốt, bọn họ vẫn có thể sống sót.
Hắn đi thẳng ra ngoài, hít một hơi thật sâu.
Mùi hương của bùn đất và hoa cỏ.
Nữ điều tra viên của Sở An sinh Xã hội nằm úp sấp trên sàn nhà, hét lên: “Ngươi… đã làm… gì…”
Tia laser được bắn ra từ hệ thống Zeus có nhiệt độ cực kỳ cao, bả vai và đầu gối của nhóm đặc vụ gần như tan chảy ngay lập tức.
Sau một cơn đau ngắn ngủi và dữ dội, tuy rằng bọn họ không còn cảm thấy đau đớn, song cũng không còn cảm nhận được sự tồn tại của tứ chi.
“Ngươi, đã làm, gì!”
Nữ điều tra viên khàn giọng hét lên, hai đùi chống lên sàn nhà, cơ thể giãy giụa lật ngược lại, hai mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào Lý Ngang đang đứng bên ngoài căn nhà.
Lý Ngang quay người lại với vẻ mặt bình tĩnh, “Làm những gì mà ta nên làm.
Bảo vệ bản thân, nhân tiện giữ lại ngọn lửa cho nền văn minh nhân loại.”
Nữ điều tra viên trợn trừng hai mắt, nhanh chóng phản ứng lại, “Ngươi giết chết… không, ngươi thay thế Người Gửi Thư!”
Trong đầu nàng bủa vây rất nhiều suy nghĩ, một thế giới không thể có hai vị thần, chắc chắn câu nói muốn chia sẻ quyền lực với Brown Murphy lúc đó của Người Gửi Thư chỉ là kế tạm thời.
Brown Murphy, chắc hẳn đã lợi dụng khoảng thời gian ngắn nàng bị đánh bật ra khỏi thế giới dữ liệu để sử dụng một số thủ đoạn (chẳng hạn như để lại một chương trình tự động), giúp bản thân vẫn có thể giữ được ưu thế tuyệt đối trong thế giới dữ liệu sau khi đăng xuất khỏi thiết bị giao diện bộ não – máy tính.
Thế nhưng, điều đó thật sự có tác dụng sao…
Nữ điều tra viên há miệng, song lại không nói lên lời.
Lý Ngang liếc nàng một cái, bình tĩnh nói: “Ngươi muốn nói, ta điên rồi, đúng không?
Sau khi để lộ dã tâm của mình, các thực thể chính trị trên toàn thế giới sẽ đấu tranh qua lại với ta không chết không thôi.
Dù có thể chiếm đoạt quyền kiểm soát hệ thống phóng tên lửa hay vệ tinh laser quỹ đạo Trái Đất tầm thấp của toàn thế giới, ta cũng không thể thực thi sự thống trị bằng bạo lực và sợ hãi.
Ưu thế của Người Gửi Thư là nó không có cơ thể thực sự, có thể ký sinh trong hệ thống ra quyết định tự động.
Chỉ cần con người không thể từ bỏ mạng internet thì không thể hoàn toàn loại bỏ mối đe dọa đến từ Người Gửi Thư theo đúng nghĩa…
Nó có thể sử dụng giai đoạn phát triển này để củng cố bản thân lớn mạnh hơn nữa, khiến nhân loại bị động học cách hòa hợp với nó.
Nếu như cuộc bạo động quân sự ở Venezuela kết thúc, Người Gửi Thư sẽ quản lý Venezuela theo một cách tốt nhất, thu hẹp khoảng cách giàu nghèo, xóa bỏ nạn bóc lột, người dân sẽ được sống và làm việc trong một môi trường hòa bình và đầy đủ.
Nói không chừng người dân ở các khu vực khác sẽ đồng loạt làm theo, chủ động treo biểu ngữ “nghênh đón Người Gửi Thư, không còn nạn nộp thuế”, mong muốn Người Gửi Thư mở rộng sự thống trị của nó.
Mà ta, trong thế giới thực chỉ là một tác giả tiểu thuyết tay chân yếu ớt và tầm thường, không có thuộc hạ để điều động, cũng không có một quân đoàn tín đồ tin tưởng vào lý tưởng của ta.”
Nữ điều tra viên mím môi, không nói gì.
“Mặc dù các vệ tinh laser quân sự ở quỹ đạo Trái Đất tầm thấp có uy lực rất mạnh, có thể xuyên qua hầu hết các cấu trúc bề mặt, hơn nữa còn có thể điều chỉnh công suất, lớn thì có thể đánh chìm tàu sân bay cỡ, nhỏ thì có thể đập vỡ một tách cà phê.