“Hả? ? Hóa ra tất cả những việc đó đều do ngươi làm sao ? !”
Vương Tùng San trợn mắt tròn xoe, “Cmn, ta còn tưởng rằng là do trong ngăn bàn của ta có gián chứ.”
“Nghi ngờ có gián mà ngươi còn ăn vui vẻ như vậy.”
Lý Ngang cạn lời, nói: “Tóm lại ngươi cứ lấy dùng đi, giá cả của chiếc vòng này cũng không đắt lắm đâu, chỉ khoảng hơn một trăm thôi. Nếu trong lòng ngươi vẫn còn cảm thấy băn khoăn thì ngươi có thể tặng lại cho ta cái gì đó, ví dụ như PS5, XSX, RTX3080 cũng được.”
“Hừ hừ hừ hừ,”
Vương Tùng San nghe có tính chọn lọc, coi như không nghe được lời nói tiếp theo của Lý Ngang. Nàng đo thử kích thước của chiếc vòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mặt thoáng có chút đỏ, “Chờ đã, không phải là ngươi cũng có một chiếc giống của ta chứ?”
“Đúng vậy.”
Lý Ngang làm như đương nhiên, nói: “Nhưng mà chiếc này của ta lớn hơn rất nhiều, ban ngày ta đeo, ban đêm ta cởi ra dùng để xích chó. Vòng này có rất nhiều chức năng, cũng rất thân thiện với người dùng.”
“Cảm giác cũng được.”
Vương Tùng San đeo vòng tay lên, xoay qua xoay lại cổ tay, mặt dây chuyền kim loại tạo hình Mobius ở giữa vòng tay, phản xạ ánh nắng mặt trời lên trên mặt đáy kim loại bên dưới ngăn bàn, “Cảm ơn.”
“Ừm.”
Lý Ngang bình tĩnh gật đầu, lúc này, bài phát biểu của lãnh đạo trường trong TV cũng đã đến hồi kết, chuyển giao lại màn hình cho huấn luyện viên của Cục Đặc Sự.
Sau khi huấn luyện viên nói một lúc về an toàn giáo dục một cách nhàm chán, bài phát biểu chính thức kết thúc, TV tắt.
Giáo viên từng môn tiến vào phòng học thay phiên nhau giao bài tập, phát bài thi.
Chủ nhiệm lớp cuối cùng nhấn mạnh kì nghỉ phải chú ý an toàn, phải sắp xếp thời gian hợp lý chuẩn bị chiến đấu với năm lớp mười hai…
Các học sinh từ lâu đã đứng núi này trông núi nọ, như ngồi trên chông, đầy dày vò chờ đợi tiếng chuông tan học vang lên,
Khi tiếng chuông lanh lảnh vang lên, Thạch Thanh Tùng đứng trên bục diễn giảng cười bất lực tuyên bố tan học.
“Hú!”
Các bạn học nhảy cẫng lên, bắt đầu thu dọn sách vở.
Lý Ngang thu xếp thời gian làm bài tập về nhà, nói chuyện câu được câu chăng với Vương Tùng San rồi rời khỏi phòng học.
Hôm nay bởi vì là ngày kết thúc học kỳ của lớp mười một, bên ngoài cổng trường đỗ đầy ắp xe của phụ huynh học sinh, bố mẹ của Vương Tùng San cũng lái xe đến đón nàng.
Lý Ngang tự mình đi xe đạp về đến nhà, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Sài Sài đang ngồi trên sofa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xách tay.
Lý Ngang tiện tay treo cặp sách lên tường, “Làm sao thế?”
“Ngươi lại đây xem.”
Sài Sài dịch lại bên cạnh, lăn chuột máy tính, về đến bên trên cùng của trang chủ.
Đây là một bài viết mới trên diễn đàn người chơi, đăng lên chưa đến năm phút đã có hàng trăm lượt phản hồi, nội dung của bài đăng là: “Quần đảo Mayotte đột ngột xảy ra động đất, động đất dẫn đến sóng thần nhấn chìm các công trình ven biển”.
Quần đảo Mayotte?
Lý Ngang tìm kiếm trong đầu một chút tin tức liên quan, quần đảo này nằm ở ở giữa lục địa châu Phi và quần đảo Madagascar, diện tích 374 km2, dân số hơn hai trăm nghìn người, chủ yếu sản xuất vani và các loại hương liệu, thuộc về khu vực hải ngoại của nước Pháp.
Lần trước nghe thấy tên của quần đảo này đã là rất lâu trước kia.
“Sóng địa chấn đáy biển?”
Lý Ngang hơi nhướng mày, máy cảm biến động đất rải rác khắp toàn cầu trước đó đều đã kiểm tra được một tín hiệu sóng địa chấn kì lạ, các mỗi mười bảy giây lại lặp lại một lần, tổng cộng duy trì hai mươi phút, nguồn gốc của tín hiệu đến từ quần đảo Mayotte.
Khi đó lời giải thích của các nhà khoa học là bên dưới bờ biển của Mayotte có một ngọn núi lửa mới đang hình thành, nhưng lý luận này không thể nào giải thích được tiếng hít thở kéo dài mà người ở nói đó nghe thấy mỗi buổi tối khi đi ngủ.
“Tin tức này đã qua một năm rồi phải không?”
Lý Ngang cau mày nói, “Là sự kiện siêu phàm sao?”
“Tạm thời vẫn không thể xác định.”
Sài Sài lắc đầu nói: “Kết nối ở nơi đó và khu vực bên ngoài không hề gián đoạn, mạng bên ngoài và trên diễn đàn người chơi có bài đăng trực tiếp.
Ta xem thử, là ở chỗ này…”
Nàng ấn vào một buổi phát trực tiếp, bối cảnh của buổi phát trực tiếp là khung cảnh ngoài trời, đến từ điện thoại của một cư dân ở nơi đó.
Người dân nơi đó màu da sẫm màu đứng trên đường đất tràn ngập cát bụi, tâm trạng kích động vừa chạy vừa la hét, bảo nhừng người khác nhanh chóng rời khỏi phòng,
Phía xa màn hình, sườn của hòn đảo được bao trùm bởi thảm thực vật màu xanh, cũng khẽ rung lắc với biên độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Sóng biển cao đến chín mét, dạt vào từ biển lớn, giống như cánh tay một người khổng lồ, đập mạnh lên trên sườn của hòn đảo, nhẹ nhàng cuốn đi một mảng cây lớn.