Dọa người (2)
“Hừ hừ, ha ha, ha ha ha ha.”
Gương mặt Sài Sài đầy nét cười, vừa thu lại tóc, phủi đi bụi dính trên tóc, vừa ấn vào lòng bàn tay, “Khiêm tốn khiêm tốn.”
Nàng quay đầu nhìn Lý Ngang thoát ra từ lồng giam bằng tóc đen, hất cằm: “Ngươi xem thủ đoạn dọa người của ta đây có được không.”
“Ừ….”
Lý Ngang chép miệng, “Đối với biểu hiện của ngươi.
Đánh giá của ta là: Được.
Mặc dù sức mạnh biểu đạt cảm xúc hơi thiếu, toàn bộ màn biểu diễn có hơi phóng đại.
Nhưng mang ra dọa người, chắc là đủ rồi.”
“Hừ.”
Sài Sài bĩu môi không phục, “Vậy ta nên làm gì?
Đi bắt cóc người bình thường, hay là tới nhà ma giả làm nhân viên?”
“Bắt cóc người bình thường hình như không ổn lắm.”
Lý Ngang lắc đầu, “Bây giờ mọi người đều mang theo điện thoại do Cục Đặc Sự phát rồi.
Hệ thống giám sát trên mạng đâu đâu cũng có.
Giữa ban ngày ban mặt thiếu mất người sống sờ sờ, Cục Đặc Sự nhất định sẽ điều tra.”
“Thế thì chúng ta tới nhà ma?
Sài Sài nóng lòng nói: “Ngươi còn chưa đưa ta tới khu giải trí chơi đấy.”
“Bây giờ đã không còn nhà ma nữa rồi.”
Lý Ngang đảo mắt, “Ngươi cũng không phải không biết, sự kiện bất thường nổ ra khắp thế giới trước đó khiến các thể loại nhà ma, đại hội thử thách lòng dũng cảm, trò chơi bút tiên, phát trực tiếp khám phá ngôi nhà ma ám… đều là khu vực rủi ro cao – thật ra tần suất sự kiện bất thường ở những nơi này cũng không phải rất cao, nhưng lại dễ dàng bị lộ ra.
Bây giờ làm gì có ai dám tìm đường chết mà chơi trò chơi này nữa.
Các thiết bị nhà ma trong khu giải trí đều đã bị tháo dỡ hoàn toàn, không cho làm nữa.”
“Hả?”
Sài Sài xụ mặt, vén tóc mái, phiền não nói: “Vậy phải làm sao?”
“Sẽ có cách thôi.”
Lý Ngang chậm rãi nói: “Những cấp đầu tiên đều không có sức chiến đấu, cũng không có thiết lập ‘thuyền đi ngược dòng, không tiến thì lùi.’
Ngược lại, không cần phải vội vàng.
Bậc thức ba của Cửu U Dẫn là cần hấp thụ cảm xúc sợ hãi được sản sinh trong lúc tuyệt vọng của sinh vật có trí tuệ đúng không?
Thật sự không được, chúng ta có thể có cách khác…”
“Hải?”
Sài Sài nghe những lời này thì ngây ra, “Là sao.”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết thôi.”
Lý Ngang xua tay trấn an Sài Sài, thật ra với sức chiến đấu hiện tại của hắn thì dư sức bảo vệ Sài Sài.
Hắn để Sài đại tiểu thư học Cửu U Dẫn, chỉ là muốn để nàng có một cách phòng hộ khi bản thân hắn không ở cạnh, thuận tiện theo dõi tổ trùng phát triển mà thôi.
Thành phố Ân, phía Đông thành phố, nhà hàng.
Vương Tùng San ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn quang cảnh đường phố, sau đó lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường của nhà hàng, cầm điện thoại di động lên, mở giao diện trò chuyện QQ để soạn tin nhắn: “Ta đến rồi, ngươi đang ở đâu?”
Vài giây sau, điện thoại nàng rung lên.
Lý Ngang: Ngươi quay lại phía sau đi.
Vương Tùng San quay người lại, nhưng chỉ nhìn thấy những nhân viên phục vụ đang bưng đồ ăn ở giữa các lối đi trong nhà hàng.
Lý Ngang: Ngươi không thấy ta sao?
Vương Tùng San: Không thấy.
Lý Ngang: Không thấy là đúng rồi, ta còn chưa đi ra ngoài mà.
???
Vương Tùng San gửi cho hắn emoji gấu trúc nhỏ xách đao cùng với tin nhắn: Nếu ngươi dám bùng kèo thì ta sẽ băm ngươi ra từng mảnh.
“Cmn, tàn nhẫn thật đấy.”
Giọng nói của Lý Ngang vang lên từ vách ngăn phía sau chiếc ghế mà Vương Tùng San đang ngồi. Hắn thò đầu ra khỏi vách ngăn, mỉm cười chào hỏi, “Hây.”
“Hây cái đầu ngươi, tới gọi món đi.”
Vương Tùng San liếc mắt, cầm menu ném đến chỗ ngồi đối diện.
Lý Ngang đến vách ngăn của nàng, ngồi xuống vị trí đối diện rồi ngáp một cái.
“Sao thế, lại thức khuya à?”
Vương Tùng San nhướng mày, hỏi hắn.
“Ừm.” Lý Ngang xem các món ăn trong menu, thản nhiên nói: “Mấy ngày nữa học sinh lớp mười hai sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, ta đang sự đoán điểm thi cho một hai học sinh mà ta dạy thêm.”
“Hả?”
Vương Tùng San nghe vậy cũng sững sờ, “Ngươi có thể phụ cho học sinh lớp mười hai á?”
“Rất bình thường mà, từ lớp một cho đến lớp mười hai, chỉ cần nắm vững mạch kiến thức là có thể dạy thêm được rồi.”
Lý Ngang nói một cách đương nhiên: “Tuy rằng trước mắt không có học viên tại một đại học lâu đời nào đó tới tìm ta, nhưng ta tin rằng cùng với thời gian, mọi người cũng sẽ thay đổi quan niệm, ngành nghề này cũng có thể mở rộng phát triển.”
“... Được rồi.” Vương Tùng San khẽ gật đầu, “Ngươi chọn món xong chưa?”
“Ừm, vẫn như cũ.” Lý Ngang cầm menu xoay tròn một vòng rồi mới đưa cho Vương Tùng San.
Giá cả của quán ăn này rất hợp lý, mùi vị không tệ, lại không đông khách nên không phải mất thời gian chờ đợi lâu.
Trước kia, thỉnh thoảng bọn họ sẽ đến ăn một bữa, tiền thì cưa đôi.
“Thế thì ta sẽ ăn món này...” Vương Tùng San nhìn tới nhìn lui menu một hồi, cuối cùng cũng chọn xong món ăn.