Bịa (2)
Tính đến hiện tại, hắn đã gặp rất nhiều người, cũng trải qua rất nhiều chuyện, hắn đã thấy rất nhiều hoàn cảnh khổ cực, có nhiều nỗi khổ còn chẳng có lý do.
Cha mẹ sụp đổ khi mất con, tinh thần bất thường;
Trong khu ăn mày, phụ nữ và trẻ em què chân cụt tay không biết đến từ đâu;
Người già ốm đau bệnh tật, không thể nhúc nhích hay lao động;
Trong những ngôi làng khép kín, những con người cùng tuổi lao động gian khổ, tiếp tục cuộc sống chết lặng của tổ tiên;
Nếu tận mắt chứng kiến những chuyện đó chua xót khổ sở đó, có lẽ người bên ngoài sẽ cảm thấy một chút xót xa, rơi vài giọt nước mắt rồi cảm thán, nhưng cảm xúc đó cuối cùng sẽ tan biến.
Đối với người trong cuộc mà nói, họ vẫn còn phải sống, dư âm do đau khổ mang lại cũng là một thứ được gọi là bình yên.
Hệt như ném một hòn đá vào hồ nước, cuối cùng nó cũng sẽ chìm xuống đáy hồ, chỉ còn lại những gợn sóng lăn tăn.
Dưới sự tôi luyện của thời gian, tất cả những khổ cực không thể chịu nổi đều sẽ lắng đọng, cô đặc, biến thành một cảm giác bình tĩnh đến đáng sợ.
Ánh mắt Lý Ngang khựng lại, linh năng bất chợt tuôn ra như dòng nước theo nhịp hít thở.
Trước số mệnh, tất cả mọi người chỉ có duy nhất một lựa chọn.
Đó là cố chịu đau khổ, đắm chìm trong cảm giác bình tĩnh để tiếp tục sống sót, sống vì bản thân, vì phải trải nghiệm cảm giác còn sống.
Nhưng nếu không thì sao.
Trước mắt Lý Ngang hiện lên rất nhiều gương mặt, trong mắt hắn dấy lên một ngọn lửa, linh năng toàn thân bỗng nhiên bùng nổ.
Tâm trí và khả năng của con người có hạn, còn siêu phàm giả lại càng phải gánh chịu nhiều hơn, hiện thực thay đổi càng nhiều hơn.
Trước kia Lý Ngang thường hay rơi vào cảm giác tức giận.
Hắn tức giận một vài người có tính cách xấu xa bẩn thỉu, tức giận vì những nơi âm u hẻo lánh không được ánh mặt trời chiếu sáng trong xã hội loài người, tức giận vì những trở ngại mà hệ thống xã hội máy móc đang cố gắng duy trì công bằng chính nghĩa gặp phải.
Người không nên chỉ sống.
Năng lượng tâm linh quanh người Lý Ngang dần có màu sắc, ngưng tụ thành hình dạng, giống như tấm kính vỡ tan thành hàng trăm triệu mảnh, va vào nhau, xoay tròn, hấp thụ, chồng chéo lẫn nhau.
Tam giới không yên, giống như nhà cháy, người dân đau khổ, vô cùng đáng sợ.
Phật thấy thế gian cực khổ, nảy sinh lòng trắc ẩn, lan truyền giáo lý để chúng sinh tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn – đó là lòng từ bi của đức Phật.
Nhưng thế gian giống như một ngôi nhà đang bốc cháy, dù bình tĩnh vững vàng hay tự mình siêu thoát đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật hàng tỷ sinh linh đang phải nằm trong lò đồng rực lửa và biển nghiệp vô biên.
Thà rằng phá vỡ tất cả khổ cực, lập lại trật tự.
Lý Ngang khẽ nắm chặt tay, ý chí vừa đập tan rồi đúc lại của hắn cứng rắn chói lòa hệt như một viên kim cương. Lúc này đây, tâm trí hắn sáng tỏ, những cơn tức giận vướng mắc trong quá khứ cũng thành cây củi đốt cháy hừng hực.
Sức con người có hạn, nhưng siêu phàm giả lại có thể làm được nhiều hơn thế.
Hắn không chỉ muốn mình có thể sống yên bình, mà còn muốn khiến cho càng nhiều người khác sống trong vinh quang – một thế giới để không còn giai cấp, không còn áp bức bóc lột, con người tự giải phóng mình.
“Dã tâm cũng được, từ bi cũng được... ”
Lý Ngang đứng dậy, thản nhiên nói: “Ta có khả năng để khiến thế giới này trở nên tốt đẹp hơn một chút... ”
Sau khi suy nghĩ thông suốt, thấy lòng mình sáng tỏ, linh năng quanh người Lý Ngang bùng nổ, sau đó từ từ ổn định, hóa thành giếng cổ không gợn sóng, lặng yên mà sâu thẳm.
Trong đầu của hắn, bỗng hiện ra nội dung ghi chép trong cuốn sổ tay dị năng tâm linh, vừa suy nghĩ, linh năng đã tự ngưng tụ thành hình, chỉ chờ phát động.
Dị năng ma hệ tâm linh cấp bốn:
‘Thuật chi phối’: Có thể bắt ép người trúng thuật tuân theo ý muốn của người thi thuật;
‘Thuật bi quan chán đời’: Khiến cho người trúng thuật phải trải qua cảm xúc tiêu cực;
‘Thuật cưỡng chế liên kết tâm trí’: Tạo ra một kết nối tâm linh giữa hai người bị trúng thuật, dù họ không tình nguyện;
‘Xóa ký ức’: Xóa ký ức gần đây;
‘Tạo ký ức’: Tạo ra ký ức giả cho người trúng thuật;
Linh năng vô hình chầm chậm di chuyển.
Lý Ngang có một loại trực giác mơ hồ rằng, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể phóng ra rất nhiều phép thuật linh năng cấp bốn trong danh sách bất cứ lúc nào.
Không chỉ thế, hắn còn có thể tiên đoán, sáng tạo, chuyển hóa dị năng cấp hai của các hệ khác.
Đây có thể gọi là... đột phá sao?
Lý Ngang mỉm cười, chẳng quan tâm phất tay để linh năng xung quanh tan biến.
Sau khi thăng cấp lên bán thần, thể chất cơ thể của hắn không có sự nhảy vọt về chất, thế nhưng giá trị lý trí và giới hạn trên của linh lực lại tăng vọt.