Dung dịch amoniac
Lý Ngang: ‘Là ta. Ta tạo một kênh riêng tư để người khác không nghe thấy hai chúng ta nói chuyện. Mới nãy ta nhìn thấy, sau khi trưởng làng lấy bức tranh viên đá ở cánh cổng của núi thánh ra, liên kết tâm linh của ngươi đã dao động…’
Liễu Vô Đãi cắt ngang: ‘Ta đã từng nhìn thấy hoa văn giống như đám mây ở giữa viên đá đó.’
Lý Ngang: ‘Ngươi từng nhìn thấy? Ở đâu?’
Liễu Vô Đãi: ‘Cục Đặc Sự, hội Dị Học, cơ sở dữ liệu.’
Trong tầng thứ hai của mạng liên kết tinh thần, Lý Ngang truyền đạt rõ nghi ngờ của hắn.
Liễu Vô Đãi giải thích: ‘Trước đây ta được mời tham gia một dự án thí nghiệm bí mật mức trung bình của Cục Đặc Sự nhằm nghiên cứu và phân tích tác hiệu hiệu quả của các kỹ năng tấn công đối với một sinh vật siêu phàm. Nội dung của cuộc thí nghiệm mà cá nhân ta tham gia rất bình thường, thế nhưng trong phần tóm tắt ngắn gọn về các dữ liệu thí nghiệm có một tiêu đề của tài liệu là hoa văn hình đám mây đang chuyển động.’
Liễu Vô Đãi dừng lại chốc lát, sau đó nói tiếp: ‘Ta không đọc tài liệu đó, nhưng từ sự ấn tượng về hai hoa văn này, ta thấy chúng giống nhau trên 90%, không biết đây chỉ là sự tiến hóa hội tụ thuần túy, hay là một sự trùng hợp ngoài ý muốn.’
Lý Ngang ngẫm nghĩ, đáp lại: ‘Nếu như hội Dị Học có liên quan đến thế giới kịch bản này, thế thì thú vị rồi đây…’
Là người chủ đạo trong liên kết tinh thần, hắn thực sự có thể phát hiện ra những dao động nội tâm của người liên kết ở một mức độ nhất định, Liễu Vô Đãi không, cũng như không có lý do gì để nói dối – Cục Đặc Sự là một hệ thống cực kỳ khổng lồ với cấu trúc bên trong phức tạp, do những hạn chế của các quy định giữa các cơ quan khác nhau, cho nên thông tin chưa chắc đã có thể lưu hành phổ biến.
Đó có khả năng chính là lý do vì sao mà Đinh Chân Tự vừa rồi cũng ở trong liên kết tinh thần, nhưng nội tâm lại bình tĩnh, không hề bộc lộ dao động cảm xúc quá mãnh liệt – có lẽ hắn không tham gia vào dự án thí nghiệm kia.
Đúng rồi, nói đến Đinh Chân Tự…
Lý Ngang ngẩng đầu lên, hét về phía trước: “Tiểu Đinh à, sao mà tốc độ di chuyển chậm lại thế?”
“Hộc, hộc.”
Bên trong cơ giáp Quỳ Ngưu, tiếng thở dốc có chút nặng nề của Đinh Chân Tự không ngừng vang lên, “Phía trước, hiệu ứng thiếu hụt linh khí ở phía trước rõ ràng hơn rồi…”
Nồng độ năng lượng tự do của môi trường xung quanh hiển thị rõ trên bảng điều khiển bên trong buồng lái đang từ từ chuyển từ cột ‘thấp’ sang cột ‘cực thấp’ màu đỏ.
Đinh Chân Tự không phải là người chơi hệ thi triển pháp thuật, thế nhưng một số mô-đun của cơ giáp Quỳ Ngưu vẫn cần sử dụng linh khí để vận hành.
Thông thường, mức độ tiêu thụ này hoàn toàn có thể dựa vào sự tuần hoàn bên trong của cơ giáp Quỳ Ngưu.
Thế nhưng bây giờ năng lượng tự do bên ngoài đã giảm mạnh, nguồn năng lượng lập tức trở thành bản thân Đinh Chân Tự – mỗi phút mỗi giây hắn đều có thể cảm nhận được linh lực trong cơ thể mình đang chảy đến tất cả các bộ phận của cơ giáp Quỳ Ngưu hệt như bơm máu.
Không chết người, nhưng cực kỳ khó chịu hệt như chứng say độ cao nghiêm trọng.
“Ngươi như vậy là không được.”
Lý Ngang đang ngồi thẳng tắp trên xe trượt tuyết nhíu mày chỉ trích: “Sao ngươi có thể bao biện cho lỗi lầm của mình trong công việc hả?
Những người trẻ tuổi trong thế hệ các ngươi đúng là càng ngày càng tệ, càng ngày càng được nuông chiều từ bé, không có chút tinh thần phấn đấu trong gian khổ nào cả.
Nhớ lại năm còn trẻ, ta có thể cõng đồ vật nặng hai trăm cân đi bộ mười lăm dặm đường núi, trên đường đi còn dùng nắm đấm đánh chết sài lang hổ báo, chó ngao chó hoang, ngày tiếp theo vẫn tiếp tục hăng hái làm việc.
Hầy, thật đúng là thế hệ này không bằng thế hệ kia.
Nếu như bây giờ làm việc dùng mánh khóe, có thể lười thì cứ lười, liệu có phải ngày mai ngươi sẽ bỏ gánh không làm nữa không? Liệu có phải sẽ tham ô nhận hối lộ hay không?
Không nỗ lực liều mạng, làm sao ngươi có thể đáp ứng được kỳ vọng của cấp trên dành cho ngươi đây?
Ngươi nói xem có đúng không, tiểu Đinh.”
Trong thoáng chốc, Đinh Chân Tự đang kéo xe trượt tuyết chợt có một loại cảm giác ngột ngạt khi phải hợp tác với các bộ phận khác, gặp mặt lãnh đạo rõ ràng là kẻ ngoài ngành nhưng vẫn muốn chỉ điểm giang sơn.
Đội ơn, huyết áp thấp lại tăng lên rồi.
“Khụ khụ.”
Hoenheim – người vẫn đang duy trì thuật thức kiểm tra ở mức độ tối thiểu, ho nhẹ một tiếng, bay lên khỏi xe trượt tuyết rồi nhìn về phía trước, “Chắc hẳn phía trước chính là ngục tối.”
Những người còn lại cũng xuống xe trượt tuyết, đứng từ trên sườn dốc nhìn xuống.
Ba trăm mét phía trước là một vùng bình nguyên rộng lớn bị chia cắt thành nhiều phần, trên mặt đất cháy sém là ba khe nứt sâu dài đến năm trăm mét.
Phần đất ở trung tâm giao nhau sụt xuống, để lộ ra một hang động tối tăm mịt mù hệt như cái miệng đẫm máu của một con quái vật khổng lồ.