Làm một người chơi mỗi lần xếp hạng đánh giá đều được cấp S trở lên thì Lý Ngang rất là có tự tin vào kỹ thuật công lược của mình. Nếu hắn không tốt thì có lẽ cũng đã không hố chết mấy người xin mình giúp đỡ ở trong nhiệm vụ kịch bản...đi.
-Ừm…trước mắt, dựa trên tình báo mà mình đang có thì phần lớn các series đạo cụ hiện đang lưu động trên thị trường đều là [SOS - buồng điện thoại]. Cái dùng càng tốt và càng mạnh hơn thì là [cho mượn thân thể] cùng với [ra trận cường viện], hai đạo cụ này gần như đều đã bị các nhà tài phiệt và cơ quan chính phủ quốc gia lấy trước.
Lý Ngang chống cằm, thầm nói:
-Trên diễn đàn đã bắt đầu có người chơi lập phòng làm việc công lược để giải quyết vấn đề khó khăn cho người khác cũng như chấp hành trợ giúp nhiệm. Những người chấp nhận tín hiệu trợ giúp không chỉ có thể nhận được một số tiền lớn trước khi thực hiện nhiệm vị mà còn được chia sẻ EXP và G-coin trong nhiệm vụ kịch bản, tính kiểu gì cũng thấy có lời. Nếu như gửi tín hiệu trợ giúp tới người trên mình hai level thì an toàn của bản thân người đó sẽ nhận được sự bản vệ ở trong mức độ nhất định.
Chỉ tiếc, hiện nay Trò Chơi Chết Chóc vẫn còn ở trong giai đoạn ban sơ, phần lớn người chơi có đẳng cấp tương đối thấp, đến ngay cả đạn pháo cũng không thể mạnh mẽ chống cự. Hơn nữa cũng có nhiều thế lực vũ trang mang nặng tâm tư khác nên càng chẳng có chút năng lực chống cự nào. Bởi vậy, tính cảnh giác của mọi người hẵng còn khá cao, dẫn đến kiểu phòng làm việc công lược được tư nhân thành lập này trước mắt có khi chẳng tuyển được người nào ấy chứ. Dù sao thì, nếu như bị nhóm tài phiệt thả thính chờ cá cắn câu mà đi vào phòng làm việc lòng dạ độc ác thì xong đời.
-Vũng nước thành thị sâu, ta muốn về nông thôn. Nông thôn đường quá trơn, lòng người cũng phức tạp.
Lý Ngang lắc đầu, ở trên diễn đàn tìm kiếm tài khoản chính thức của Cục Đặc Sự và gửi một phần tư liệu đến dịch vụ chăm sóc khác hàng của Cục Đặc Sự dưới dạng người dùng ản danh.
Nội dung của tư liệu ấy hả, đại khái là thông tin về tổ chức Hoa Quỳnh cùng với tin tức về một số hóa chất do bọn chúng chế tạo ra.
Ủng hộ các công việc có liên quan đến một bộ phận chính phủ là chuyện của một thanh niên vừa hồng vừa chuyên có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỷ luật thời kỳ chủ nghĩa xã hội nên làm.
Dùng mông mà nghĩ thì cũng có thể đoán được cái gọi là “Tập trung đỉnh cấp quyền quý” của tổ chức Hoa Quỳnh chắc chắn không phải chuyện có lợi gì cho thế giới được, tất nhiên phải quấy rối tanh bành nó lên.
Còn về lý do vì sao Lý Ngang phải đợi vài ngày sau khi hoàn thành nhiệm vụ kịch bản rồi mới đi báo cáo cho bên chăm sóc khách hàng của Cục Đặc Sự… thì chủ yếu do sợ bị lộ danh tính ấy mà.
Ngay sau khi một cuộc chiến chống nổi dậy nổ ra ở thành phố Marawi, Philippines thì đã có một bản sao sơ đồ quy trình tạo ra các hợp chất liên quan được sản xuất ở Marawi đã được gửi đến sau đó.
Vẫn là có khả năng là do tin tức “Người chơi tham dự sự kiện ở thành phố Marawi” bị lộ ra.
Đồng thời, Lý Ngang ở trong nhiệm vụ vớt vát được ra không ít trang bị tiểu đội đặc chủng tác chiến S.W.A.T ở thành phố Marawi.
Nếu như bị xác định là “Người chơi Lý Nhật Thăng tham dự sự kiện thành phố Marawi” cùng với bị giải thưởng bên tổ chức Hoa Quỳnh chú ý tập trung đến bản thân trong nhiệm vụ kịch bản thì cũng không tốt cho lắm.
Tốt nhất vẫn nên kéo dài thời gian ra một chút, đợi đến khi sóng gió qua đi rồi mới nên tiếp tục hành động.
Ẩn nấp, che giấu dù sao cũng là quy tắc đầu tiên của một người chơi.
Tình hình quốc tế rối ren, giả dối, các tổ chức bí mật xa xưa cũng đang rục rịch muốn hành động, các nhà tài phiệt cấu kết với nhau để lên kế hoạch lũng đoạn thiên hạ cũng không ngớt âm mưu.
Mưa gió sắp ấp đến, nhưng Trường trung học thực nghiệm Ân Thị vẫn là không được nghỉ.
-Woa, ông thầy dạy toán tuổi trung niên đầu đã trọc, mặt thì xuống sắc, mặc áo sơ mi sọc đỏ, đeo thắt lưng da cá sấu Cardinal ấy thế mà còn lấy ra cái thước đo lớn như thế này ở ngay trước lớp, người ta nhìn mà đỏ cả mặt đây này.
Trên lớp học, Lý Ngang chép chép miệng, nhỏ giọng thầm thì.
Vương Tùng San lườm nguýt hắn:
-Xin cậu đó, đấy không phải là thước đo lớn đâu nhé, chỉ là thầy Khang lấy ra thước đo góc bằng gỗ thôi có được không?!
Lý Ngang nghiêm mặt, nói:
-Chẳng lẽ cậu không cảm thấy khi thầy Khang cầm thước đo góc bằng gỗ đẩy sáng hai phía thì nụ cười trên môi hơi run run ư?
Vương Tùng San nhếch mắt nhìn, nói lời móc mỉa:
-Không, trên thế giới này chỉ e là có mình cậu nhìn một cái thước đo góc bằng gỗ lại có thể liên tưởng đến đôi chân trắng nõn thôi.
Lý Ngang chua xót, nói:
-Haizz, chỉ cần thấy mặc áo ngắn tay đã lập tức nghĩ đến đôi tay trắng nõn nà, thân hình khỏa thân. Bé Vương à, hình như mình không nhớ là đã dạy cậu thành như này mà.
Dường như thầy Vương đứng trên bục giảng nghe được bên dưới có tiếng thì thầm to nhỏ đâu đây nên xoay người lại nhìn các học sinh bên dưới một chút, nhưng sau đó không nhận ra có điều gì khác thường nên lại tiếp tục quay lên giảng giải đề bài.
Mắt Vương Tùng San nhìn chằm chằm bảng đen, nhìn đến không chớp mắt, trên mặt thì thể hiện thái độ nghiêm túc khôn cùng, làm ra vẻ đang hết sức chăm chú nghe từng lời giảng nhưng nhìn kĩ bên trái khóe miệng lại hơi rung rung.