Mùi (3)
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy được hơi nước bốc ra từ trong chốt cửa.
“Để ta thử xem.”
Liễu Vô Đãi khẽ nói.
Nàng tiến lên một bước, lấy ra một đạo cụ hình dáng tương tự như chiếc xà beng có hai đầu màu xám và phần giữa màu đỏ từ trong hư không, sau đó nhẹ nhàng cắm đầu nhọn của nó vào khe hẹp trên cửa rồi dùng sức đẩy một cái.
‘Tên: Gậy vật lý học (giả)’
‘Loại: Đạo cụ’
‘Phẩm chất: Hoàn mỹ’
‘Hiệu ứng đặc biệt: Cạy đinh. Cạy được tất cả các vật thể mà xà beng có thể cạy được trên lý thuyết (chẳng hạn như đinh, hộp gỗ, vết nứt cửa, tấm thép), lực cạy phụ thuộc vào sức mạnh của chính người dùng, quá trình cạy chỉ tiêu tốn một phần năm giá trị thể năng trên lý thuyết.’
‘Tiêu hao: Ít nhất 10 điểm giá trị thể năng. Lực cạy càng lớn, giá trị thể năng tiêu tốn càng cao.’
‘Thời gian cooldown: Không’
‘Điều kiện sử dụng: Có bằng tiến sĩ của một trong các ngành vật lý, triết học hay toán học’
‘Ghi chú: Chiếc xà beng này từng được sử dụng bởi tiến sĩ Gordon Freeman gầy gò và bình thường, mặc dù chỉ là vật phẩm tạm thời, không phải là vị thần đã cùng tiến sĩ Gordon Freeman chiến đấu liên tục dưới sự bao vây của các nền văn minh ngoài hành tinh và quái vật biến dị, nhưng nó vẫn nhiễm một phẩm chất đặc biệt nào đó…’
‘Ghi chú: Hãy cho ta một điểm tựa, ta có thể nhấc bổng cả Trái Đất’
‘Hóa ra là thánh kiếm vật lý học.’
Hai mắt Lý Ngang sáng rực lên, trong nhiệm vụ kịch bản xâm nhập không gian nhiều chiều trước đó, hắn đã từng gặp tiến sĩ Gordon Freeman dưới dạng nhân vật trò chơi điện tử, nhưng tiếc là thời gian quá gấp gáp, hắn không nói chuyện được nhiều với tiến sĩ Gordon Freeman.
Kẹt…
Nhờ có lực đẩy mạnh của Liễu Vô Đãi, cánh cửa gỗ phát ra một âm thanh chói tai khiến người ê răng rồi tách ra một khe cửa.
Có khe cửa này rồi, mọi chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng xử lý hơn rất nhiều.
Đinh Chân Tự rút đao cắt cao tần, David lấy trường mâu Thẩm Phán, Umberlee cầm Sứ Giả Thủy Triều, Lý Ngang cũng nắm giáo Bá Giả Hoành Lan.
Bốn người cùng nhau ra sức cạy cánh cửa, khiến nó mở rộng thêm.
Rầm…
Sau khi cánh cửa mở ra, một số sỏi đá vụn có diện tích nhỏ lăn xuống.
Hệt như những gì Lý Ngang nói, phía sau cánh cửa bị chặn bởi những viên đá lớn nhỏ khác nhau, gần như tạo thành một bức tường đá.
Nhưng chỉ cần giữa những viên đá tồn tại khoảng trống thì mọi chuyện đều dễ nói.
Những người chơi cận chiến sử dụng một vài phương pháp để nâng đống đá vụn lên, chỉ mất chưa đầy hai mươi phút đã dọn sạch một lối đi hẹp trên đỉnh đống đổ nát.
Lúc này, nhiên liệu ban đầu bên trong giá nến được treo trên các cột của đại sảnh đã sắp cháy hết, Lý Ngang bèn lấy một ít dầu nguyên liệu từ nhẫn trữ vật để đổ đầy lại, giữ cho đại sảnh luôn sáng, sau đó mới đi theo sau những người khác rồi trèo vào địa cung dọc theo khoảng trống trên đỉnh đống đá.
Một phần của tảng đá phía trên đống đá đã sụp xuống, để ngăn nó đổ xuống lần nữa, Lý Ngang bèn lấy hợp kim được cất giữ trong nhẫn trữ vật rồi sử dụng thuật luyện kim để đúc nó thành hình trụ, dùng để chống đỡ tảng đá.
Con đường chính của địa cung là một đường hầm rộng rãi thẳng tắp, song lại tối hơn cầu thang mà bọn họ đi xuống trước đó, may mà hai bên tường đều có giá đỡ nến, Hoenheim bèn để hai quả cầu lửa lướt qua, thắp sáng toàn bộ giá nến hai bên đường hầm trước mặt.
Lúc này đây mọi người mới thấy rõ đường hầm kéo dài về phía trước hơn hai trăm mét, chia thành ba con đường giống hệt như tại ngã tư trước mặt.
Nhóm người chơi tiếp tục đi về phía trước dọc theo đường hầm, trên tường cũng có những dấu vết móng vuốt thú dữ lộn xộn hệt như trong đại sảnh.
Điểm khác biệt nằm ở chỗ, trên bức tường của đường hầm có nhiều loại dấu vết hơn, cũng lộn xộn hơn, còn có cả những vết máu bẩn đã khô lại – một số vết máu trong đó còn có màu xanh lục hoặc xanh lam.
“Hả? Mùi gì thế này?”
Còn chưa đến ngã tư đường, Lý Ngang đã đột nhiên chun mũi lại, không chút nghĩ ngợi lấy một chiếc máy thở ra khỏi nhẫn trữ vật rồi đeo lên.
“Mùi hôi chua thối rữa tích tụ.”
Hoenheim nhíu mày, bao bọc tất cả mọi người trong đội bằng một lớp pháp thuật phòng khí độc, đồng thời còn đeo thêm một chiếc mặt nạ phòng độc để đề phòng trường hợp pháp thuật mất đi hiệu lực, “Nói chính xác, đó là mùi của một lượng lớn xác chết…”
David và Hoenheim trao đổi ánh mắt, Hoenheim gật đầu, đứng ở trung tâm ngã tư rồi phóng ba quả cầu lửa về phía ba con đường rẽ trước mặt.
Ba quả cầu lửa màu cam bay chậm theo các hướng khác nhau, song lại gần như cùng lúc va phải một vật thể gì đó, nổ tung rồi tắt ngấm.
Thứ mà mà quả cầu lửa va chạm cũng là một cánh cửa gỗ có cấu trúc tương tự như cánh cửa mà người chơi mới nhìn thấy, nhưng kích thước nhỏ hơn.