Hiến tặng
Thù lao tới rồi.
Hai mắt Lý Ngang sáng lên, liếc nhìn căn nhà kho một lượt.
Tuy rằng trong này chỉ có lác đác vài thứ là còn có thể sử dụng được, thế nhưng cho dù là phế phẩm, bọn họ cũng có thể nắm bắt được một lượng lớn công nghệ mới kỳ lạ, hoặc ít nhất là suy luận ra những ý tưởng nghiên cứu và phát triển công nghệ sau khi mang về cho các tổ chức lớn trong thế giới thực hay tự mình nghiên cứu tìm tòi.
“Chuyện thù lao có thể nói sau.”
Lý Ngang ho nhẹ một tiếng, nói: “Hãy sắp xếp tất cả các khâu chữa trị trước đã.”
“Hả?”
Trưởng làng sửng sốt, “Không phải là đã sắp xếp xong rồi sao?”
“Đó là dây chuyền sản xuất thiết bị cấy ghép và dụng cụ lọc.”
Lý Ngang thản nhiên nói: “Trước đó, chúng ta cần phải giải quyết vấn đề nguồn phân.
Đây mới điều quan trọng nhất để có được một hệ vi khuẩn đường ruột khỏe mạnh ban đầu khỏe mạnh và ổn định.
Sau khi có được phân ban đầu, chúng ta có thể thông qua cấy ghép để có được thế hệ phân khỏe mạnh thứ hai, sau đó lại dựa trên cơ sở của thế hệ thứ hai để cấy ghép, có được thế hệ phân khỏe mạnh thứ ba…
Một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại như vậy sẽ giúp cho ngôi làng của các ngươi có được một hệ vi khuẩn đường ruột ổn định và khỏe mạnh.”
“Điều này cũng có nghĩa là, vấn đề hiện tại chính là tìm phân, đúng không?”
Trưởng làng ngẫm nghĩ, không chắc chắn hỏi: “Phân của gia súc gì đó có được không?”
“Sẽ khá phiền phức đấy.”
Lý Ngang nhún vai, nói: “Gia cầm và gia súc nhỏ, chẳng hạn như gà và vịt, không thể cung cấp đủ lượng phân.
Mà những loại gia súc lớn, chẳng như trâu và ngựa, chế độ ăn uống của chúng lại tương đối khác con người, cho nên sự đa dạng của hệ vi khuẩn đường ruột của chúng cũng không giống con người.
Nói một cách dễ hiểu, hiệu quả của việc lấy được hệ vi khuẩn đường ruột tương đối thấp, hơn nữa cũng không thể đảm bảo rằng trong tương lai sẽ không xuất hiện tình huống thiếu hụt một loại lợi khuẩn nào đó trong đường ruột, dẫn đến sự tái phát của chứng bệnh lão hóa sớm.”
“Ồ ồ.”
Trưởng làng gật đầu, ánh mắt đảo qua tập trung nhìn vào nhóm người chơi. Hắn do dự hồi lâu mới ngượng ngùng hỏi: “Thế thì các vị dũng sĩ…”
Hả?
Đinh Chân Tự - người vẫn luôn trong trạng thái đứng một bên lắng nghe ngay từ lúc bắt đầu, chợt rùng mình một cái.
Hắn không tham gia vào cuộc thảo luận kế hoạch cứu quỷ ăn phân của Lý Ngang, nhưng bây giờ nghe giọng điệu của trường làng, chẳng lẽ là hắn ta thèm thuồng thứ trong bụng người chơi sao?
“Xét từ việc thức ăn của quỷ ăn xác nguyên thủy chủ yếu là con người, chắc hẳn những thứ ‘tồn đọng’ của những người đến từ thế giới bên ngoài như bọn ta có thể sử dụng bình thường.”
Lý Ngang chậm rãi gật đầu, “Tuy nhiên, gần đây ta đang trong chế độ ăn kiêng, dạ dày trống rỗng, sợ rằng không moi là được thứ gì hữu dụng.”
Này, ngươi ăn kiêng lúc nào chứ? Không phải là một giây trước đột nhiên quyết định bản thân sẽ ăn kiêng mấy ngày đấy chứ?
Đinh Chân Tự oán thầm.
Nghe thấy lời nói của Lý Ngang, trưởng làng chỉ đành dời ánh mắt của mình sang nhìn David, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng.
David vội vàng xua tay, nói: “Thật xin lỗi, mọi người đều biết ta là người ‘bụng dạ’ ngay thẳng, trong dạ dày của ta trước giờ chưa từng giữ lại được thứ gì, có khi còn kém hơn cả người dân trong làng các ngươi. Bây giờ ta đang mặc một chiếc quần trong không thấm để tránh việc bản thân đột ngột ‘giải quyết’ ngay tại chỗ.”
Là ai biết ngươi “bụng dạ” ngay thẳng hả? Chúng ta mới quen nhau có nửa ngày, được chứ! Có thể “giải quyết” mọi lúc mọi nơi thì liệu rằng ngươi có phải là một con chim không thể kiểm soát được lỗ hậu của mình không thế? Ngươi có cần thiết phải liều như vậy chỉ vì để không phải cho phân không hả?
Đinh Chân Tự điên cuồng phản bác trong lòng.
“Thế… còn ngươi thì sao, dũng sĩ?”
Trưởng làng đưa mắt nhìn về phía Umberlee, trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ van nài cầu khẩn.
Umberlee – người luôn bật cười ha ha, giờ đây lại lùi về phía sau nửa bước theo bản năng, cười ngượng nghịu, “Ta vừa mới cắt ruột thừa…”
Trưởng làng nghi ngờ, nói: “Hình như ruột thừa không ảnh hưởng đến đường ruột đúng không?”
“… Sau khi cắt ruột thừa, bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật của ta vẫn cảm thấy chưa đã nghiền, cho nên tiện tay cắt thêm toàn bộ ruột già ruột non của ta, thay thế bằng ống nhựa.”
Umberlee mặt không đổi sắc, tim không đập loạn, thản nhiên nói: “Tuy rằng sau đó ta đã đánh tên bác sĩ kia dính vào tường, thế nhưng việc cắt bỏ đường ruột vẫn tạo thành ảnh hưởng tiêu cực rất cứng đầu với cơ thể ta, thỉnh thoảng ta sẽ vô cớ nôn ra máu, khụ khụ khụ!!”
Nói rồi, Umberlee đột nhiên che miệng, sau một hồi ho dữ dội thì xòe tay ra, trên lòng bàn tay lộ ra một vũng máu đen sền sệt.
“Nhìn đi.”
Umberlee dùng khăn giấy lau đi vết máu đen, tiếc nuối lắc đầu rồi nói: “Ta đây cũng lực bất tòng tâm.”