Lựa chọn (2)
Lý Ngang gật đầu, cất thiết bị đi, cùng mọi người quay trở lại căn nhà của bệnh nhân mắc chứng lão hóa sớm trước đó, nhờ người nhà cho bệnh nhân sử dụng cái lọ nhỏ đầu tiên này.
Ban đầu, bệnh nhân không xuất hiện biểu hiện gì bất thường, lâu dần bụng mới bắt đầu phát ra những tiếng ọc ọc khó chịu, hô hấp cũng trở nên nặng nề, cơ thể không ngừng tiết ra chất khí có mùi hôi khó ngửi (điều này có nghĩa là chức năng đường ruột đã một lần nữa hoạt động lại), ánh mắt dần trở nên sáng hơn.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, tinh thần của hắn đã hồi phục lại đến mức có thể đáp lại tiếng gọi của người nhà.
Bốn mươi phút sau, hắn thậm chí còn hoàn toàn tỉnh táo, lắp bắp nói rằng bản thân đang rất đói, nhờ người nhà nấu cơm cho hắn.
Lý Ngang đã sử dụng mẫu bản sinh vật để quan sát lại bệnh nhân mắc chứng lão hóa sớm này, hệ vi khuẩn đường ruột bên trong vật thể của cái túi vải kia có khả năng thích ứng cực kỳ cao, chúng đã bắt đầu loại bỏ dần những vi khuẩn có hại cố thủ trong đường ruột của bệnh nhân, sinh ra vi khuẩn có lợi, khả năng tiêu hóa, chức năng của đường ruột cũng như thể năng của bệnh nhân đều được cải thiện rõ rệt so với trước.
Trưởng làng vui mừng khôn xiết, hắn vội vàng ủy thác cho Lý Ngang tiếp tục sản xuất thêm bốn lọ thuốc nữa, sau đó sai hộ vệ mang đến cho bốn hộ dân mắc bệnh lão hóa sớm nặng nhất, không còn sống được bao lâu.
Kết quả kiểm tra cũng rất đáng mừng, cả bốn dân làng đều không xuất hiện phản ứng đào thải, theo kết quả kiểm tra của mẫu bản sinh vật, toàn bộ chức năng của cơ thể sẽ hoàn toàn khôi phục mà không cần đến thời gian một tháng.
Tuổi tác biểu hiện bên ngoài cũng có khả năng trẻ hóa.
Điều khá kỳ lạ ở đây chính là, bệnh nhân mắc chứng lão hóa sớm càng nặng, khả năng thích ứng với hệ vi khuẩn đường ruột càng mạnh…
“Dây chuyền sản xuất lọ cấy ghép, những điều cần chú ý khi tu sửa và chế tạo thiết bị phân tách cũng như các giải pháp cho phản ứng đào thải có khả năng xuất hiện sau này đều nằm trong quyển sách này.”
Lý Ngang đưa một cuốn sách dày bằng ba ngón tay cho trưởng làng.
Trưởng làng trịnh trọng tiếp nhận quyển sách, lại gật đầu cảm kích nói, “Ta… Ta không biết nên nói gì, cảm ơn ngươi, dũng sĩ…”
“Nếu là mấy lời khách sáo thì thôi bỏ đi.”
Lý Ngang thản nhiên cười, đối phương là một lão già gầy trơ xương, cũng chẳng phải là miêu nữ đến từ thế giới khác có thể nói “đại ân đại đức suốt đời khó quên, chỉ có thể lấy thân báo đáp” gì gì đó.
Lý Ngang hắng giọng, “Còn về thù lao…”
“À à, xem đầu óc của ta này.”
Trưởng làng sực tỉnh, vỗ đầu, dẫn theo người chơi quay trở lại cửa nhà kho, ra lệnh cho hộ vệ mở cửa một lần nữa.
“Dựa theo những gì chúng ta đã nói trước đó, dũng sĩ, xin mời ngươi tùy ý lựa chọn bốn mươi món đồ.”
Trường làng cười ha hả, xoa hai lòng bàn tay rồi nói: “Do quy định trong tộc, cho nên ta cũng không tiện giới thiệu những vật phẩm có khả năng sẽ quý giá hơn, thế nhưng… vật phẩm to và mới chưa chắc đã tốt, vật phẩm nhỏ và hỏng chưa chắc đã kém…”
Trưởng làng nhắc nhở thiện chí, hắn chớp chớp mắt, khóe mắt liếc nhìn một góc trong nhà kho.
Lý Ngang ra vẻ hiểu ý gật đầu, sau đó quay lại nói với những đồng đội khác, “Mọi người, thù lao lần này…”
“Ta không cần khoản thù lao lần này.”
Liễu Vô Đãi tranh nói trước: “Dù sao ta cũng hoàn toàn không giúp sức được gì. Thù lao của ngươi, ngươi tự xử lý đi.”
Lần này, mọi người chỉ được ghép random với nhau, hơn nữa tính năng bỏ qua sát thương trong đội ngũ còn tạm thời bị vô hiệu hóa.
Theo như suy nghĩ của một số người chơi trong Trò Chơi Giết Chóc, bọn họ có thể viện những lý do như “ngươi tự làm nhiệm vụ, nhưng lại làm mất thời gian của bọn ta”, hoặc là “người thấy cũng có phần”, “gặp mặt là chia đôi” để chiếm đoạt tài nguyên cũng không có gì kỳ lạ.
Tuy nhiên, những người được kết hợp với nhau lần này đều là nhóm người chơi top một top hai có máu mặt, rất khó có thể tạo thành thế áp đảo lẫn nhau trên phương diện thực lực, không dễ làm mấy chuyện như giết người cướp của.
Là một người bạn của Lý Ngang, Liễu Vô Đãi dứt khoát thẳng thắn bày tỏ ý kiến của mình, chặn họng những người khác.
“Ừm, không sai, vô công bất thụ lộc mà.”
Đinh Chân Tự cũng phản ứng lại, nói đỡ một câu.
David bật cười, tự nhiên hiểu ý nói: “Ta cũng không có ý kiến gì.”
Umberlee thản nhiên nhún vai, “Ta cũng vậy.”
“Được.”
Lý Ngang gật đầu, nhìn Hoenheim, “Thế thì anh Hoắc, thù lao lần này ngươi bốn ta sáu, thế nào?”
“Họ của ta không phải là Hoắc.”
Khóe mắt Hoenheim co giật, thở dài rồi nói: “Tốt nhất là hai tám đi, ta hai, ngươi tám.”
Lý Ngang nhướng mày, “Hào phóng vậy sao?”
“Tính toán hợp tình hợp lý mà thôi.”
Hoenheim mỉm cười, “Nếu không phải có ý tưởng của ngươi, ta cũng sẽ không thể ngờ được rằng cái túi bốc mùi kia lại chứa… thứ đó.