Bịch, bịch, bịch.
Bên trong tòa nhà thể dục tĩnh mịch, tiếng bóng rổ đập xuống mặt đất vang lên.
Lý Ngang tay trái cầm đèn pin, quét tia sang ảm đạm quanh tòa nhà thể dục,
Tay phải thì chơi bóng rổ, sau mấy cú đập, hắn đã ném bóng bằng một tay từ ngoài vạch ba điểm.
Quả bóng rổ đi theo hình vòng cung trên không và dễ dàng đi vào rổ.
Với việc gia tăng các thuộc tính khác nhau, người chơi sẽ phát triển theo hướng “Siêu nhân”. Chạy nhanh hơn, nhảy cao hơn và mạnh mẽ hơn.
Nếu người chơi không muốn lộ danh tính thì phải chú ý ẩn mình trong cuộc sống hàng ngày, như không chơi bóng rổ, bóng đá, nhảy cao để tránh lơ đãng bộc lộ những biểu hiện dị thường của bản thân.
-Không có ma.
Lý Ngang đi hết toàn bộ tòa nhà thể dục mà không thấy bóng ma nào nên đành phải bước ra khỏi cửa.
[Mục tiêu nhiệm vụ: Giải quyết bảy sự kiện siêu nhiên, hiện đã hoàn thành 4/7]
Hệ thống cảnh báo vang lên bên tai, Lý Ngang có chút kinh ngạc:
-Nhanh vậy sao?
Là Hắc Sắc Mộc Mã hay là Dịch Y?
Bộ đàm kêu “bíp bíp”. Lý Ngang nhấn nút kết nối.
Âm thanh vang lên trong bộ đàm truyền đến giọng nói không lưu loát của Dịch Y:
-Không khí đang run lên, như thể bầu trời đang thiêu đốt.
Đây là ám hiệu.
-Đúng vậy, cơn bão đang đến. Lý Ngang khẽ cau mày, tiếp nối ám hiệu.
Tiếng Hắc Sắc Mộc Mã rất bình thường:
-Các cậu đã làm xong trách nhiệm của mình, việc còn lại giao cho tôi đi.
Ba câu này là từ bộ phim Nam Tư "Walter bảo vệ Sarajevo" vào những năm bảy mươi của thế kỷ trước, xá xuất bị bắt ép đối đầu khá là thấp,
Hơn nữa trong ba người, nếu có một người có câu nào đáng ngờ, có thể sử dụng bộ mật mã thứ hai lần nữa.
Bên kia bộ đàm, Dịch Y đang thở khá mạnh:
-Hộc, hộc.
Lý Ngang nhắm mắt lại:
-Anh không sao chứ?"
-Không tốt, khá là tệ.
Dịch Y khó khăn nói.
Lúc này, anh ta đang nằm ngửa ở ngăn trong cùng của nhà vệ sinh nữ ở tầng một của bệnh viện trường, tứ chi bị đứt lìa và vặn vẹo thành một góc quái dị.
Khuỷu tay và đầu gối của anh ta bị gãy, xuyên qua da và bật ra khỏi đầu. Chỉ nhìn thôi đã thấy sợ hãi rồi.
Áo choàng đen trên thân dưới của anh ta ướt đẫm bởi một lượng máu lớn, cảm giác dính dính trên da thịt, giống như được ngâm trong mật ong vậy.
-Hô, hô.
Dịch Y dựa đầu vào nắp bồn cầu bẩn thỉu thở dốc,
Hắn ta bị đánh sống đến lồng ngực lõm xuống, ngồi xổm cùng một cô gái trong bộ đồng phục bê bết máu với rất nhiều tóc,
Cô ta đang nhìn hắn bất động với đôi mắt trắng dã.
Thời gian quay ngược lại mười phút trước.
Sau khi Dịch Y khám xét xong ký túc xá nữ, bước vào khu vực bệnh viện trường học có phần đổ nát.
Hắn ta nghe thấy âm thanh của một nhóm nữ sinh chửi bới trong nhà vệ sinh, còn có cả tiếng ẩu đả, và tiếng đồ vật rơi xuống nền gạch men.
Sự tình xảy ra khác thường, Dịch dứt khoát rút vũ khí trang bị ra, từ từ bước qua.
Hắn dùng một thanh gỗ dài đẩy cửa toilet, nhưng không có ai bên trong, cứ như thể âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác.
Đột nhiên, một đám tóc dài đen nhánh như tảo biển, điên cuồng phun ra từ ống thoát nước dưới sàn ở cuối nhà vệ sinh,
Dịch Y vô thức giơ cây gậy lên, chuẩn bị tung ra các kỹ năng công kích,
Tuy nhiên, tốc độ của mái tóc đen dài vượt xa dự đoán của hắn, bắn trụm ra, tóm lấy eo của Dịch Y như một con trăn và lôi vào nhà vệ sinh.
Đóng cửa lại.
Khi Dịch Y tỉnh dậy lần nữa, hắn ta phát hiện mình đã trở thành một nữ sinh trung học có bề ngoài xấu xí, mặc đồng phục của trường trung học Tỳ Mộc, đứng trong nhà vệ sinh để rửa tay.
Sau đó, cánh cửa nhà vệ sinh bị đá tung ra thô bạo, bốn cô gái dáng vẻ lưu manh bước vào, hung hổ xô hắn ta vào góc tường và kéo tóc hắn ta.
Đây là ký ức của người chết. Dịch Y biết rất rõ điều này.
Hắn muốn đánh trả nhưng tay chân không nghe theo sự sai khiến, chỉ có thể ở trong cơ thể của nữ sinh cấp ba, chịu đựng đánh đập, im lặng nhìn tất cả chuyện này xảy ra.
Bắt nạt học đường là một loại ung thư, nó bắt nguồn từ cái ác trong lòng con người, nó phát triển mạnh dưới chế độ phân cấp không rõ ràng trong trường học, được tưới tẩm bởi tâm lý bầy đàn và dần dần phát triển thành một bông hoa mang tên “ngược đãi quần thể”.
Những người thực hiện bạo lực hầu hết đều bị ảnh hưởng bởi các tình tiết bạo lực trong quá trình trưởng thành, gây ra cảm giác sợ hãi, tự ti và bất an, chúng tìm kiếm những người nhút nhát và yếu đuối trong đám đông và thiết lập các mối liên hệ tình cảm thông qua các thỏa thuận bạo lực lẫn nhau.
Cô gái được Dịch Y vào vai bị liệt vào danh sách đối tượng "có thể bắt nạt" chỉ vì xuất thân trong gia đình nghèo khó, học lực xuất sắc, tính cách rụt rè, ăn nói kém và từ chối giao tiếp.
Ban đầu, đó chỉ là sự cô lập, ngôn ngữ mỉa mai chế giễu.
Sự thờ ơ của giáo viên và sự thiếu hiểu biết của cha mẹ khiến vấn nạn bạo lực càng trở nên quá đáng.
Đặt hộp cơm lên đầu cô ấy, ném bùn, chọc kim, đá vào chân, giật tóc, ấn đầu vào nhà vệ sinh ...
Cô gái bên trong Dịch Y đã chịu đựng tất cả những điều này một cách khó khăn, hạ mình xuống như cỏ dại,
Kiểu gì cũng sẽ, kiểu gì cũng sẽ qua thôi.
Tuy nhiên, bức thư mà cô để trong tủ chứa đồ, gửi cho một giáo viên nam rất được các học sinh nữ yêu thích đã bị lật ra và đọc to trong lớp, trong phòng học tràn đầy tiếng cười mỉa mai.
Cô trốn ở chỗ xa nhất trong nhà vệ sinh của bệnh viện trường, hy vọng ngày đó sẽ sớm trôi qua,
Vậy mà những kẻ bắt nạt cũng ngưỡng mộ giáo viên nam kia đã đuổi theo.
Với sự ghen tị và tức giận, bọn chúng đã hành hạ cô nửa tiếng đồng hồ.
Chấn thương sọ não, gãy xương thái dương, rách da đầu, xuất huyết mạng nhện màng, nứt bán cầu tiểu não, phổi tổn thương, gãy cột sống cổ, gãy xương trụ cẳng tay, gãy xương ống chân, thủng lỗ kim trên người, bỏng tàn thuốc, bầm tím vô số kể.
Cô bé chết, chìm trong nước thải và máu.