Hắn bước xuống sườn núi, nhìn những ngôi mộ được chôn cất qua loa sau khi đào lên, hắn lặng người hồi lâu, chần chừ một lúc, lại đào phần mộ lên và khám nghiệm tử thi.
Ban đêm, Vệ Lăng Lam nằm trên giường trằn trọc, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, mãi vẫn không ngủ được.
Nếu có thể, cô thực sự muốn rời khỏi nơi ma quái này,
Tránh xa mãi, đem cảm giác đè nén ở ấn đường như có những con giòi lúc nhúc bò trên xương cổ chân, bỏ lại sau lưng.
Đáng tiếc, ai bảo cô chỉ là một người chơi cấp thấp Lv4.
Trong nhật ký nhiệm vụ, một loạt các ký tự hiện ra rõ ràng.
[Loại nhiệm vụ: Nhiệm vụ thông thường]
[Tên nhiệm vụ: Khúc trong mưa]
[Mục tiêu nhiệm vụ: tìm ra sự thật về vụ việc siêu nhiên ở thôn Độ Sinh]
[Thời hạn nhiệm vụ: 7 ngày]
[Phần thưởng nhiệm vụ 1: 300 điểm EXP bổ sung]
[Phần thưởng nhiệm vụ 2: 400 G-coin]
[Phần thưởng nhiệm vụ 3: Quyển trục kỹ năng phẩm chất ngẫu nhiên * 1]
[Hình phạt thất bại nhiệm vụ: không]
Vệ Lăng Lam là một họa sĩ nhỏ nổi tiếng, lẽ ra cô phải sống cuộc đời của giai cấp Tiểu Tư sản, nhưng cô coi mình chỉ là một thiếu nữ văn nghệ bình thường.
Nó không thể so sánh với các thiên tài phát triển toàn diện về trí tuệ, tâm tính, nghị lực và sức chịu đựng thể chất.
Bị cuốn vào trò chơi bệnh hoạn điên cuồng này, chỉ có thể đấu tranh để tồn tại, bước sai một bước, sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.
-Phần thưởng nhiệm vụ rất phong phú, phong phú đến mức bất bình thường.
Vệ Lăng Lam nằm trên giường yên lặng nghĩ thầm:
-Trong số tất cả các hình thức nhiệm vụ của Trò Chơi Chết Chóc, nhiệm vụ sinh tồn là khó nhất, bởi vì hệ thống cho rằng ngay cả khi người chơi chỉ cần sống, thì cũng đã rất khó rồi.
-Các nhiệm vụ loại hình đánh giết và giải câu đố, độ khó đều ở mức sàn sàn như nhau, thậm chí trong một số trường hợp, nhiệm vụ sau còn dễ hơn một chút.
-Bởi vì nhiệm vụ giải đố có nghĩa là hệ thống mặc định vượt qua màn mà không cần dùng các phương pháp chiến đấu khốc liệt.
-Các phương pháp có thể áp dụng càng đa dạng hơn, và thời gian cũng tương đối nhiều.
-Các yêu cầu nhiệm vụ tương đối đơn giản, trái ngược hẳn với các phần thưởng nhiệm vụ phong phú, tạo nên sự so sánh rõ ràng.
Điều này rất có thể mang ý nghĩa là hệ thống tin rằng cô sẽ gặp phải các mối đe dọa đến tính mạng tương xứng với phần thưởng nhiệm vụ trong quá trình truy ra chân tướng ...
Đặc biệt vào chạng vạng tối nay, cô lên núi và phát hiện ra rằng tất cả các ngôi mộ của những người đã khuất gần đây ở thôn Độ Sinh đều đã bị cạy tung lên.
Ai làm?
Ma quỷ? Hành khách? Dân làng? Hay ... người chơi khác?
Nếu ở đây thật sự tồn tại người chơi đẳng cấp cao có ý tốt, Vệ Lăng Lam nhất định sẽ quỳ rạp xuống đất ôm đùi ngay lập tức,
Cố gắng hết sức để biểu diễn "Đại lão mang tôi đi xin ông đó ô ô ô.Jpg"
Nghĩ đi nghĩ lại, Vệ Lăng Lam lại cảm thấy ấn đường của mình lại nhói lên, khác với cảm giác đau nhói trong khoảng thời gian gần đây, chân lông mày lúc này giống như bị kim đâm vào, cảm giác đau dữ dội.
Năng lực nhận biết có thể [thấy trước nguy hiểm] này không chỉ mang lại cho cô một danh tính bí mật khác trong thế giới thực, mà còn giúp cô an toàn qua bao lần nguy hiểm đe dọa đến tính mạng.
Có thứ gì đó đang đến gần ngôi nhà của thôn dân Lỗ Hạc này ...
Vệ Lăng Lam liếc nhìn hai vợ chồng Điền Hữu Vinh và Tống Trân đang ngủ say trên giường ở đằng xa, hít một hơi thật sâu, vén chăn lên, đứng chân trần trên sàn phòng ngủ.
Trong bảy tháng này, thôn Độ Sinh thường xuyên có người chết, nhưng người chết đều là dân địa phương.
Người chết đêm hôm qua cũng chỉ có một người Thạch Đức Vanh, ba sinh viên đại học trong phòng lại không hề hấn gì.
Có lẽ, chỉ cần không phản ứng thái quá, thì sẽ không bị lọt vào vòng công kích ... đúng không?
Tùng, tùng, tùng.
Tiếng đập mạnh vào tường từ bên ngoài vọng vào, cứ như thể ai đó đang dùng tay đấm vào tường.
Vệ Lăng Lam ngay lập tức nằm lại lên giường lặng yên không một tiếng động,
Lấy ra một chiếc nỏ cầm tay nhỏ sơn dầu màu xanh lá cây kịch độc từ trong ba lô, chống một chân lên và đặt nỏ lên phần bên trái của cơ thể, vừa đủ để chặn nó bằng chăn.
Tiếng đập tường tùng tùng tùng không ngừng vang lên, Vệ Lăng Lam giữ hơi thở đều, chớp hai mắt nhìn chằm chằm về phía cửa phòng ngủ.
-Tùng tùng tùng tùng tùng…
Ngoài cửa vang lên tiếng nghẹn ngào phát ra từ trong cổ họng.
Nhờ ánh sáng của sấm chớp bỗng nhiên lóe lên bên ngoài cửa sổ, Vệ Lăng Lam thấy rõ ràng có một bàn tay đen nhánh khô gầy thò vào trong cửa phòng ngủ.
Bàn tay đó thật sự là quá gầy, da khô khốc dính chặt vào xương, mạch máu bị da đè nén, trông giống như những vỏ cây cháy khô trên khe các đường vân.
Vệ Lăng Lam nín thở trong nháy mắt, lông mày sắp tách ra như bị ai đó dùng điện điên cuồng khoan, trực muốn vỡ ra, mọi cơ quan trong cơ thể đều điên cuồng gào thét, vạn phần kinh hãi mà hét lên.
Cơ thể cô muốn bóp cò nỏ, nhưng lý trí còn sót lại chống cự sứ kích động đó hết lần này đến lần khác.
Tùng tùng tùng, âm thanh đập ngoài cửa vẫn đang tiếp tục.
Trông cô như đang thực sự ngủ say, nhìn bàn tay đen kịt kia thò vào cửa, cánh tay vươn dài kỳ lạ, mò mẫm từ dưới lên trên, cuối cùng chạm vào nắm cửa phòng ngủ.
Răng rắc.
Cửa mở.
Ngoài cửa sổ, sấm sét chợt loé lên, Vệ Lăng Lam có thể nhìn thấy rõ ràng, bên cửa phòng ngủ, có một bóng ma mặc quần áo tả tơi đang ngồi co bốn chân xuống đất.
Bóng dáng đó giống người, cũng giống thú,
Mái tóc dài ngang vai không gió mà bay, bồng bềnh đằng sau đầu, chợp chờn như rong biển ngâm trong nước.