Cơn đau đã đi sâu vào xương tủy khiến con quái vật không chịu được cuối cùng cũng phải rú lên,
Nó cay đắng liếc nhìn những người dân làng trong phòng, lật người rời khỏi cửa sổ và tiếp tục tìm kiếm những sơ hở trong biệt thự.
Tùng, choang, loảng xoảng.
Bên ngoài ngôi biệt thự, tiếng đào đục vách tường, đập kính, nâng gạch ngói liên tiếp vang lên, những thôn dân thấp thỏm lo âu kề cận lại với nhau, hướng lên trời cầu nguyện thần phật.
Cuối cùng, âm thanh ồn ào cũng dừng lại, hồi lâu không vang lên nữa.
Khi mọi người thở phào nhẹ nhõm thì ngoài cửa vang lên giọng một thanh niên.
-Thăm hỏi, chia buồn đưa ấm áp, giúp đỡ người nghèo ấm lòng người! Đồng hương, mở cửa ra, tôi đến đây để đưa ấm áp!
Thực sự giúp đỡ người nghèo?
Có quỷ mới tin ngươi nhé.
Bất luận là những thôn dân chen chúc ở tầng một, hay là Lỗ Mậu Tài đứng cạnh lan can ở tầng hai, hai anh em Lỗ Mậu Tài cũng không tin vào âm thanh vang lên ngoài cửa.
Lý là không cần để ý đến, đó là cách tốt nhất để đối phó.
Lỗ Mậu Tài hít sâu một hơi, lắc đầu, trong lòng thầm nói:
-Dù sao cũng sẽ không thể xông vào được... tạo âm thanh chết tiệt gì vậy?!
Ngoài cửa, Lý Ngang đang cầm cột đèn đường, điên cuồng đập phá cửa ngôi biệt thự.
Tùng tùng, tùng tùng tùng, tùng tùng tùng tùng.
Tiếng đập cửa rất có tiết tấu, cánh cửa nhanh chóng bắt đầu biến dạng và lõm xuống.
Với một tiếng nổ lớn ầm ầm, toàn bộ cánh cửa bị đập mạnh và rơi xuống đất, bụi mù bay lên.
Lý Ngang vác theo một cột đèn đường đứng ngoài cửa, một tia sấm vụt loé qua, khiến bóng dáng hắn nổi bật lên như ma quỷ.
Lý Ngang khua khua tay và cười ha ha với những người trong nhà, khiến dân làng lạnh cả sống lưng và lùi lại phía sau.
-Cậu không được qua đây!
Lý Ngang nhìn những người dân đang chen chúc trong góc phòng khách tầng một, thở dài thương tâm, một bên khiêng cột đèn đường nặng nề múa may tạo gió mạnh.
Một bên nhẹ nhàng nói:
-Mọi người không cần thận trọng, tôi là người rất tốt bụng.
Tốt bụng cái rắm! Cậu có thể bỏ cột đèn đường trong tay xuống trước rồi hãy nói câu này?
Thấy dân làng không hiểu bộ dạng của mình, Lý Ngang bất đắc dĩ lắc đầu, đem cột đèn đường hướng về phía cửa biệt thự đang mở.
Ngay khi cây cột kim loại lao tới, những pháp ấn phù văn màu lục lam trên tường biệt thự liền xuất hiện, ăn mòn gần như hết đầu ngọn đèn đường, giống như ngọn nến đang nhỏ giọt.
-A?
Lý Ngang có chút ngạc nhiên thu lại cột đèn đường đã bị mất một đoạn, và nhìn vào mặt cắt ngang gọn gàng phần phía trước của cột.
Lỗ Mậu Tài và Lỗ Mậu Điền bên trong biệt thự nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, bức bình phong che chắn ở tầng này đủ mạnh.
Ngay cả tên điên vác cây đèn đường giống như vác que diêm này cũng không có cách nào xông vào.
-A…
Lý Ngang đứng ngoài cửa suy nghĩ một lúc, lấy ra mấy bình nhiên liệu từ trong ba lô ra, tiện tay châm một bình rồi ném vào trong sân biệt thự.
Bùm.
Khi phần thân của bình nhiên liệu vỡ tan, ánh lửa bốc lên trời, ngay cả cơn mưa xối xả cũng không thể dập tắt nó.
Lý Ngang đu đưa một chuỗi lớn bình nhiên liệu chưa đốt trong tay, và cười rạng rỡ với những người trong phòng:
-Đồng hương à, anh xem trời thì lạnh như vậy các anh trốn trong phòng rất dễ bị cảm lạnh.
-Tôi đã đốt căn phòng để đem hơi ấm đến cho các anh.
Con mẹ nó đưa hơi ấm....
Lỗ Mậu Tài hít một hơi thật sâu, vừa định nói, liền nhìn thấy cha mình Lỗ Quý chống gậy gỗ đi xuống lầu.
Sự xuất hiện của Lỗ Quý đã làm giảm bớt sự lo lắng và sợ hãi của tất cả mọi người. Nơi che chắn này là do ông ta một tay xây dựng.
-…
Lão thôn trưởng thần sắc có chút mệt mỏi, ông ta chống vào cây trượng dài, nhìn Lý Ngang khẽ nói:
-Rốt cuộc cậu là ai?
Lý Ngang vỗ ngực:
-Tôi là trưởng nhóm đứng đầu quản lý toàn diện các danh lam thắng cảnh và an ninh công cộng xung quanh của khu phát triển dự án du lịch mới cấp 5A của khu du lịch xã Thần Đông huyện Ba Đông tỉnh Hán Đông.
?
Lỗ Quý ngẩn người, thật lâu sau mới xuất ra một tiếng:
-Cái gì?
Lý Ngang thở dài vì khả năng nhớ kém của Lỗ Quý:
-Người trẻ tuổi khí thế mạnh như sói, vỗ ngực một bầu nhiệt huyết, những câu nói kinh điển tôi vác trên vai, các ông đừng hòng điên cuồng ngang ngược trước mặt tôi. Thôn Độ Sinh này ai nói thì tính? Tặng cho các ông bốn chữ, ông tích Hàn Vương!
Lần này, Lỗ Quý cuối cùng cũng nghe hiểu ra, ông ta hít sâu một hơi, khách khí nói:
-Đồng chí Hàn Vương này, thôn Độ Sinh chúng tôi chưa bao giờ làm bất cứ chuyện thương thiên hại lý nào. Các cậu bị mắc kẹt trong núi, chúng tôi rất nhiệt tình hiếu khách còn cung cấp thức ăn, quần áo và chỗ ở miễn phí để tiếp đãi các cậu.
-Nếu thôn Độ Sinh chúng tôi có chỗ nào làm không đúng, các cậu có thể góp ý, chúng ta sẽ ngồi lại và nói chuyện vui vẻ, không cần dùng đến đao binh để gặp nhau…
-Hừ!
Lý Ngang ngang nhiên cắt ngang lời khuyên giải của Lỗ Quý, trầm giọng nói:
-Bên trên hạ lệnh xuống bắt buộc, thôn Độ Sinh phải cầm lấy.
-Muốn tôi buông tha cho các người? Nằm mơ giữa ban ngày đi!
-Bây giờ ông hãy loại bỏ tầng che chắn này ngay lập tức, nếu không, ông sẽ biết thế nào là mùi vị trái cây bị ép thành nước.
Lời đe dọa của Lý Ngang dường như không có bất kỳ tác dụng nào.
Lỗ Quý xoa xoa lòng bàn tay gầy gò đang quải trượng, sắc mặt u ám, khẽ nói:
-Cậu có thể thử xem.
-Thử thì thử.
Lý Ngang hừ lạnh một tiếng, đốt cháy bình nhiên liệu, ném nó vào tường và mái của biệt thự.
Chất lỏng dễ cháy bùng nổ ngay lập tức, ngay cả gió thổi mưa rơi cũng không có cách nào làm cho nó dịu lại.
Nhiều thôn dân trong phòng, cảm nhận được sự thiêu đốt của sóng nhiệt rào rạt, đã hét lên kinh hoàng.
Lỗ Quý ho khan một tiếng, chống nạng chọc lên mặt đất.