Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 204 - Chương 204: Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 204: Phát sóng trực tiếp Chương 204: Phát sóng trực tiếp

[Sự cố siêu nhiên ở thôn Độ Sinh đã được giải quyết]

[Nhiệm vụ thông thường "Dưới sáu thước" đã hoàn thành]

Lý Ngang khẽ thở dài khi nghe thấy âm thanh cảnh báo của hệ thống vang lên bên tai.

Tên của nhiệm vụ 'dưới sáu thước' chỉ sợ có ba ý nghĩa lớn.

Ý lớn đầu tiên là chỉ đến ngôi mộ dưới sáu thước, ý lớn thứ hai để chỉ đến bục cao sáu thước mà Mạnh Kỳ Hi đã đấu tranh cả đời và ý lớn thứ ba là nhà tù dưới lòng đất trong nhà của Lỗ Quý.

Sự phục hồi không đồng nhất do trò chơi giết chóc mở rộng liên tục, sẽ biến bao nhiêu người thành ma, và bao nhiêu con ma sẽ biến thành người ...

Lý Ngang đưa mắt nhìn hai bóng ma biến mất hoàn toàn, không thấy gì nữa, hắn xoay người nhìn thẳng vào khe núi tối tăm phía sau biệt thự.

Vệ Lăng Lam đang núp ở một bóng cây nào đó, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng, cô vô thức cúi đầu xuống muốn trốn chạy.

Nhưng nhìn thấy Lý Ngang vác theo một ngọn đèn đường, lao về phía cô với tốc độ phi thường.

Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!

Tim Vệ Lăng Lam lập tức kéo căng ra, cô thầm nói một tiếng hỏng bét, đứng thẳng người dậy chạy sâu vào trong khu rừng rậm.

Động tác mau len trong bóng cây, xê dịch trằn trọc, làm đủ loại hành động trốn tránh giả.

Tuy nhiên, thuộc tính cơ bản nhận thức nhanh nhẹn của cô thấp hơn nhiều so với Lý Ngang, tất cả các hành động né tránh không thể gây ra bất kỳ rắc rối nào cho hắn ta.

Khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn, Vệ Lăng Lam thậm chí có thể cảm nhận được tiếng bước chân thô bạo của Lý Ngang trên mặt đất, không khỏi run lên.

Một âm thanh "Coong" đột ngột vang lên,

Cột đèn đường nặng nề giống như một mũi tên, lướt qua tai Vệ Lăng Lam, đóng đinh chắc chắn vào thân cây lớn trước mặt cô.

-Không được nhúc nhích.

Cảm giác áp bức đè nén phía sau lưng giống như một ngọn núi đè lên đỉnh, khiến cho trái tim Vệ Lăng Lam đập dữ dội.

Cô cứng đờ quay người lại và nhìn thấy Lý Ngang đứng sau lưng cách mình hơn mười mét, tay cầm một khẩu súng phóng lựu đạn nhắm vào người cô.

-Vừa nhìn thấy gì bên cạnh vậy cô em?

Giọng nói của Lý Ngang cực kỳ lạnh lùng, bàn tay nắm chắt báng súng giống như kìm sắt, như thể trong giây tiếp theo sẽ tăng thêm sức mạnh mà bóp cò.

-Tôi…tôi cũng là người chơi.

Vệ Lăng Lam giọng nói có chút run lên, cô giơ hai tay lên tỏ vẻ không có ý thù địch.

Và cụ tượng hoá tên người chơi, cấp độ của mình và nhật ký nhiệm vụ lần này.

-Tôi chỉ đang nghĩ...có thể kiểm tra tiến độ của nhiệm vụ không ...

Vệ Lăng Lam lắp bắp, thái độ vô cùng khiêm tốn và chân thành.

Lý Ngang mặt không biểu cảm nhìn cô, tựa hồ đang suy nghĩ có nên tha cho người chơi mới cấp bốn này không.

-Thật đó, tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn tham khảo một chút thao tác của Đại lão anh thôi...

Thật lâu sau, Lý Ngang rốt cục mới mở miệng ra nói:

-Ví tiền, lấy ra đây.

-Hả?

Vệ Lăng Lam hơi sửng sốt:

-Cái gì?

-Từ từ lấy ví tiền của cô ra ném xuống đất.

Lý Ngang lắc nhẹ họng súng phóng lựu đạn nói:

-Đừng để tôi phải lặp lại lần nữa.

Vị Đại lão này muốn cướp tiền?

Là một người chơi đã sống sót qua hai nhiệm vụ kịch bản, đầu óc của Vệ Lăng Lam cũng không ngốc, cô lập tức hiểu được Lý Ngang muốn cái gì.

Thông tin về thân phận thực sự của cô.

Che giấu là quy tắc sống còn đầu tiên của người chơi, một khi thân phận thật sự bị bại lộ đồng nghĩa với việc sẽ mất tất cả và mãi mãi chỉ có thể bị người khác điều khiển.

Vệ Lăng Lam nhếch môi lên, trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng ngắn ngủi nhưng quyết liệt, cô khó khăn gật đầu.

Không hợp tác thì sẽ chết.

Vệ Lăng Lam chậm rãi lấy từ trong túi ra chiếc ví da hình vuông màu hồng, cúi xuống từ từ đặt xuống đất, sau đó đứng thẳng người lùi lại mấy bước.

Lý Ngang liếc nhìn chiếc ví trên mặt đất, lạnh lùng nói:

-Mở ra, lấy thẻ căn cước bên trong ra.

Hắn không thể dùng tay mình để chạm vào đồ đạc cá nhân của người chơi khác,

Có trời mới biết bên trong có vật dễ cháy nổ hay không, hay chất kịch độc xoa không cần thấy máu cũng có thể phong hầu.

Vệ Lăng Lam thành thật gật đầu, cầm lấy ví tiền, dùng hai ngón tay rút thẻ căn cước, đặt ở trước mặt.

Lý Ngang chỉ nhìn lướt qua:

-Đồ giả.

-Làm sao anh biết?!

Tim Vệ Lăng Lam đập mạnh, không biết rằng Lý Ngang đã chơi trò tự chế thẻ căn cước (không có vạch từ chip, không thể đọc được) trước khi trở thành người chơi,

Bây giờ trên người cũng mang theo một vài tấm thẻ trắng đã mua (những người đàn ông trưởng thành ở mọi lứa tuổi đều có chúng, để thuận tiện tiến hành ngụy trang chúng).

Lý Ngang nói lạnh như băng:

-Lấy thẻ thật ra.

Lần này, Vệ Lăng Lam thành thật lấy thẻ căn cước thật từ ngăn ba lô ra, liếc nhìn Lý Ngang một cái.

-Ừm.

Lý Ngang thản nhiên gật đầu, lấy điện thoại di động của Lỗ Mậu Điền từ trong túi ra, tuỳ tiện thao tác một hồi, rồi đưa điện thoại cho Vệ Lăng Lam.

Vệ Lăng Lam vội vàng cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình, mới phát hiện đó là giao diện phát sóng trực tiếp của một đài phát sóng trực tiếp chất lượng kém không ai quan tâm.

Cô nghi ngờ hỏi:

-Đây là…

Lý Ngang lấy thiết bị điều khiển từ xa IED từ thanh ba lô ra, ném cho Vệ Lăng Lam:

-Cô phải đứng đây phát sóng trực tiếp 10 phút, không cần lộ mặt.

Tôi sẽ xem phát sóng trực tiếp của cô, sau mười phút cô có thể đóng giao diện và tự mình rời đi

Nếu cô có bất kỳ hành động không bình thường nào trong thời gian hạn chế, tôi sẽ cho nổ những đồ chơi này, hiểu không?

Vệ Lăng Lam liên tục liều mạng gật đầu, cô hiểu rằng mười phút này là thời gian để đối phương rời khỏi thôn Độ Sinh.

Bình Luận (0)
Comment