Vệ Lăng Lam phun ra một ngụm trọc khí, muốn tiến lên hỏi thăm, vừa bước ra một bước, Nữ vương Quỷ Đao Lao liền mạnh mẽ vung đao, chém ở trước người cô một mét.
Chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang lên, mặt đường xi măng bị sinh sinh chém ra một vết nứt sâu hoáy, đúng lúc cắt ngang giữa Nữ vương Quỷ Đao Lao và Vệ Lăng Lam.
Vệ Lăng Lam lui về phía sau nửa bước, nhìn đối phương im lặng thu hồi môn cốt đao, hiểu ý.
Chỉ có thể đưa đến nơi này, con đường kế tiếp, còn phải tự mình các ngươi đi.
-Ta hiểu rồi.
Vệ Lăng Lam gật đầu với Nữ vương Quỷ Đao Lao cảm kích, an ủi đám người đang hoảng hốt vài câu, lần thứ hai suất lĩnh mọi người đi dọc theo ngã tư.
Nguy Nguyệt Yến quay đầu nhìn đám quỷ đứng ở ngã tư không nhúc nhích, nhíu mày thật sâu.
Thực lực của Nữ vương Quỷ Đao Lao so với nàng còn mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa còn có tiểu đệ trợ trận.
Có thể làm cho một đám quỷ quái khát máu hiếu chiến như vậy đều dừng lại ở đây... Chính xác thì có gì đó trên con đường phía trước...
Một đám người trầm mặc tiếp tục tiến lên, trên đường gặp không ít quỷ quái, nhưng phần lớn chiến lực không lớn,
Thậm chí không cần Vệ Lăng Lam ra tay, Nguy Nguyệt Yến một mình liền đem lệ quỷ chủ động vọt tới công kích đánh bạo (thuận tiện thu ít âm khí)
Đi tới đi tới, tần suất đụng phải ma quỷ càng ngày càng thấp, có lúc đi qua mấy dãy nhà cũng không gặp được một con.
Rõ ràng không có uy hiếp, Sài đại tiểu thư đáy lòng bất an lại càng ngày càng đậm.
Lệ quỷ cũng giống như dã thú, có phạm vi săn bắn cố định, thực lực cũng không phải phi thường chênh lệch thì hai vị quỷ vương tuyệt đối sẽ không đến gần nhau, để tránh gây ra chiến tranh.
Bọn họ, chỉ sợ đã đến lãnh địa của một vị quỷ vương khác.
-Đạp đạp đạp, đạp đạp đạp.
Tiếng bước chân dày đặc như mưa, đột nhiên vang lên ở hai đầu đường,
Cùng với bước chân, còn có âm nhạc kèn ồn ào, chồng chéo lên nhau.
Phảng phất có hai đội người, một trước một sau chạy về phía bọn họ.
Cả người Vệ Lăng Lam giật mình, thấp giọng quát về phía đội ngũ:
-Lui!
Mọi người vội vàng rút về ven đường, nín thở, ngồi xổm dưới mái hiên cửa hàng trên đường phố.
Tiếng tấu nhạc dần dần đến gần, xuyên thấu qua sương mù, mọi người nhìn thấy bên trái đi tới một đội ngũ đưa tang mặc hiếu phục, ném giấy vàng, đánh hồn phiên màu trắng, mang quan tài, thổi tấu nhạc tang.
Bên phải có một đội ngũ rước dâu mặc áo đỏ, khiêng kiệu lớn tám chân, thổi tấu nhạc hỷ.
Tất cả các thành viên của hai đội đều mang theo nụ cười cứng ngắc, chỉ dùng mũi chân điểm đất, thân thể nhẹ nhàng nhảy về phía trước.
Đỏ Trắng song sát.
Một đám người sống nín thở ngưng thần, sợ phát ra nửa điểm tiếng ồn.
Cuối cùng, hai đội gặp nhau ở giữa đường.
Hồng Bạch song sát.
Hung thần ác quỷ tức là sát.
Hồng Sát chỉ là cô dâu đã chết khi kết hôn, bởi vì trải qua đại hỉ đại bi oán, mặc áo đỏ mà thành ác quỷ oán khí cực kỳ nặng nề.
Bạch Sát chỉ thủy quỷ đạo cực cao, có thể đội nón, áo choàng, cách thủy đi lại.
Đụng phải một trong hai loại sát đã đủ muốn lấy mạng, hồng bạch va chạm, một hỷ một bi, oán khí càng là tăng trưởng theo cấp số nhân.
Trong nháy mắt hai đội gặp nhau, Nguy Nguyệt Yến đã tiến lên một bước, chắn trước tất cả người,
Cô nâng cánh tay phải của mình, mở lòng bàn tay đưa về phía trước,
Tay trái giữ giữ chặt khủy tay phải, ổn định chống đỡ.
Theo hồng bạch song sát va chạm, âm khí khổng lồ ầm ầm bộc phát, hai bên đường cây cối cành lá trong nháy mắt héo úa, bay tán loạn bốn phía trên không trung, bị mài thành bột mịn xám trắng.
Âm khí trùng kích trực tiếp bị Nguy Nguyệt Yến hấp thu hơn phân nửa, nhưng sát khí đi qua bên cạnh nàng vẫn thổi tới được phía sau.
Làm cho đám người ngồi xổm dưới mái hiên cảm thấy thân thể như rơi xuống hầm băng, đầu lưỡi giống như bị đông cứng không ngừng run rẩy, một câu cũng không nói nên lời, thậm chí ngay cả việc di chuyển nhãn cầu cũng không làm được.
Hàm răng của Lý Ngang cũng không ngừng run rẩy, hắn vừa khiếp sợ vừa sợ hãi, nhìn không chớp mắt về phía trước.
Nguy Nguyệt Yến chặn sát khí lui phía sau vài bước, nàng thu hồi bàn tay, nhìn vào lòng bàn tay mơ hồ có chút trong suốt, giả vờ không thèm để ý mà run rẩy cánh tay.
Lạnh lùng tới một câu:
-Không tệ.
Vệ Lăng Lam ở một bên nhất thời kinh hãi ngẩn người:
Trong nháy mắt vừa rồi, nàng thiếu chút nữa liền lấy ra trang bị bảo vệ tính mạng mà Cục Đặc Sự phân phát cho thủ hạ làm áp hòm lúc nguy cấp, không tiếc tự mình hại mình để ngăn trở xung kích.
Không ngờ vị đồng đội mặc trọng giáp bằng đồng này lại có thể dễ dàng ngăn chặn cự lượng âm khí, thậm chí đem nó hấp thu vào trong cơ thể.
Cái này... Cái đồng đội này được làm bằng vật liệu gì vậy?
Bằng bọt biển sao?
Yên lặng sung sướng ngâm mình trong những ánh mắt khiếp sợ, Sài đại tiểu thư ho nhẹ một tiếng che giấu một chút đau đớn truyền đến khắp người, hai tay ôm trước ngực, bày ra tư thế lạnh lùng trầm mặc.
Một đám đội ngũ Hồng Sát mặc trang phục màu đỏ tươi, không còn đánh trống khua chiêng, chơi nhạc cụ,
Một đám đội ngũ Bạch Sát mặc thuần đồ trắng cũng không thổi tấu nhạc tang ném giấy vàng nữa.
Hai đội quỷ hồn, đồng loạt quay đầu về phía mọi người ven đường, nở nụ cười cứng ngắc.
-Hắc hắc hắc, hắc hắc hắc.
Tiếng cười của bầy quỷ vang vọng đất trời, trong sương mù dày đặc này càng lộ ra vẻ quái dị ly kỳ.
Thà nghe quỷ khóc, đừng nghe quỷ cười.
Nguy Nguyệt Yến khó chịu nghiêng đầu, nắm chặt nắm đấm:
-Một đám quỷ xấu xí, các ngươi cười cái gì? Không biết răng mình có màu vàng sao?
Chúng quỷ trong nháy mắt ngậm miệng lại, âm trầm không tiếng động mỉm cười.