-??
Tuy rằng không nhìn thấy biểu tình cụ thể của Hồng Sát, nhưng đại khái có thể đoán được giờ phút này nàng tuyệt đối vô cùng mơ hồ:
-Cái gì?
-Cho ta Xi-rô khẩn cấp.
Lý Ngang đem trường thương chống đất, vươn ra một tay:
-Cho ta một cái Xi-rô khẩn cấp.
Cổ họng Hồng Sát kích động:
-Xin lỗi, ta không hiểu ngươi đang nói...
-Tranh- -
Lý Ngang mạnh mẽ thôi động trường thương, từng đốt xương trắng đẩy mũi thương lan phóng ra khoảng cách mấy mét, vừa vặn lơ lửng không nhúc nhích trước đầu Hồng Sát, nhắm vào trán cô.
-Không cho Xi-rô khẩn cấp,
Người đàn ông mặt nạ báo châu Phi, với giọng điệu lạnh lẽo bình tĩnh nói:
-Sau đó, cho tôi Duck Ninh Thủy, loại thuốc mỡ diệt khuẩn chống ngứa bàn tay bàn chân.
Hồng Sát có chút sụp đổ:
-... Đó là cái gì.
-Trị bệnh phù chân
Lý Ngang nghiêm trang lạnh lùng nói:
-Ta tại trên mạng mắng một tên, đá vào cái miệng hôi thối của hắn một cái, làm cho bàn chân của ta bắt đầu bốc mùi.
-Hôm qua ta giẫm lên một con rắn độc, bị nó cắn một miếng, đưa đến bệnh viện cấp cứu tám giờ, độc xà mới thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
-Vì vậy, ta muốn Duck Ninh Thủy loại thuốc mỡ diệt khuẩn chống ngứa bàn tay bàn chân.
Hồng Sát cảm giác mình có chút hít thở không thông:
-...
Nhìn thấy bộ dáng trầm mặc của đối phương, Lý Ngang rất khó chịu lắc lư một chút Tam Lăng Cốt Tiêm Thương:
-Hoặc là cho ta thuốc mỡ chân, hoặc là cho ta Xi-rô khẩn cấp
-Nếu không thì đi chết.
Cái này mẹ nó... cuối cùng ai là nhân vật phản diện?
Nguy cơ mất mạng gần trước mắt, Hồng Sát chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, đành phải miễn cưỡng cười:
-Trên người ta không có thứ ngài muốn, bất quá người ở đó có.
Cô đưa tay chỉ vào đám đông xa xa, lấy tinh thần cười cười nói:
-Ta dẫn ngài qua lấy, thế nào?
-Được thôi.
Lý Ngang lạnh lùng nói một tiếng, trường thương trên tay tùy ý vung lên, như ánh sáng điện đâm vào hai bên vai và mắt cá chân Hồng Sát.
Gợn sóng năng lượng đối với quỷ hồn mà nói, tựa như canh nóng đổ trên băng tuyết, hiệu quả áp chế tiên thiên quá mạnh.
Mắt cá chân và bả vai Hồng Sát nhất thời xuất hiện bốn vết thương thâm thúy hình nón, xuyên thấu qua vết thương thậm chí có thể nhìn rõ âm khí chạy bên trong.
Gợn sóng năng lượng tựa như giòi xương, không ngừng ăn vào âm khí xung quanh vết thương, tiêu hao nội tình Hồng Sát.
Thương thế này thật sự quá nghiêm trọng, cho dù đối với Lệ Quỷ mà nói, cũng phải mất mấy năm mới có thể chậm chạp chữa lành.
Hồng Sát kêu thảm thiết một tiếng, nghiêng về phía trước.
Mắt thấy sắp xụi lơ ngã xuống đất, biểu tình trên mặt Hồng Sát tuy rằng thống khổ vạn phần nhưng nội tâm lại mừng rỡ không thôi.
Chỉ cần tiếp xúc với mặt đất, nàng có thể hư hóa thân hình, chui vào lòng đất.
Đến lúc đó cho dù người đàn ông mặt nạ báo này muốn đào lên ba thước đất thì nàng cũng đã sớm chạy ra ngoài.
Hồng Sát lại không biết, trong nhà Lý Ngang nuôi một Sài đại tiểu thư hết ăn lại nằm, hàng này mượn ưu thế tiên sinh của quỷ hồn không cần ngủ, cả ngày chơi điện thoại di động, máy tính, máy tính bảng, máy chơi game,
Chơi từ sáng tới tối, sống mơ mơ màng màng.
Vì không để cho nàng rơi xuống nữa, Lý Ngang đã thiết lập một lịch trình nghiêm ngặt, quy định thời gian một ngày chơi bao lâu, đem điện thoại di động, máy tính bảng và máy chơi game khóa hết vào két an toàn.
Mà Sài đại tiểu thư lại cùng Lý Ngang đấu trí đấu dũng, thừa dịp buổi tối hắn ngủ,
Hư hóa hình thể, chui đầu thò tay vào két sắt, thân thể chìm xuống sàn nhà, co rúm lại tiếp tục chơi điện thoại di động.
Đối với Lệ Quỷ, Lý Ngang sớm không thấy kinh ngạc, trường thương nghiêng nghiêng về phía trước, mũi thương sắc bén vừa vặn ngăn giữa Hồng Sát và mặt đất.
-Muốn đi đâu?
Lý Ngang cười lạnh một tiếng, trường thương vung lên, xuyên qua cổ áo màu đỏ, đem nàng mạnh mẽ nâng lên giữa không trung.
-Lại chạy? Trong vòng ba giây thịt ngươi,
Lý Ngang cười lạnh uy hiếp nói:
-Biết không, có ngon ngươi cứ thử liền biết!
-...
Hồng Sát cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi quay đầu lại, có chút nhận mệnh cười thảm thiết, tùy ý để Lý Ngang nâng nàng trở lại địa điểm làm lễ ban đầu.
Tại nơi diễn ra nghi lễ, sương mù dày đặc dần dần tan ra, đứng trước ảo ảnh của Lý Ngang là Nguy Nguyệt Yến hai tay đang đan vào nhau để trước người, nhắm mất bất động trông giống như đi vào cõi thần tiên xa xôi.
Đứng bên cạnh cô là Vệ Lăng Lam, từ trong thanh balo lấy ra một khẩu súng giảm thanh tiêu chuẩn do Cục Đặc Sự phát cho, cảnh giác nhìn bầy ma quỷ trước mặt cô.
Vừa rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong buổi nghi lễ, Hồng Sát bị một bóng đen không rõ dẫn đi – Bóng đen đó có lẽ là là người chơi thứ ba hợp tác trong nhiệm vụ lần này, người vẫn luôn không lộ diện.
Vệ Lăng Lam thật sự không hiểu người chơi kia tại sao cứ mãi che giấu hành tung, hơn nữa tại sao lại muốn xuất hiện lúc này chứ, nhưng theo lý mà nói, bây giờ là thời cô tốt nhất để cô và Nguy Nguyệt Yến ra tay.
Lợi dụng lúc Hồng Sát không ở đây, các cô hoàn toàn có thể tập kích giết chết đám quỷ trước mặt, thu hồi đại kiếm Long Nhiệt Cơ Quan Thức và loại bỏ những kẻ thù còn lại.
Tai họa ngầm duy nhất…chính là trong đội ngũ Bạch Sát, chiếc quan tài vẫn không hề có động tĩnh gì.
Vệ Lăng Lam liếc mắt nhìn Nguy Nguyệt Yến đang nhắm mắt tập trung suy nghĩ, âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ người đồng đội này nhìn ra được điều gì bất thường sao…
Đang lúc tình hình đang vô cùng căng thẳng, một tiếng bước chân to vang lên giữa sương mù dày đặc.