Hắn ta vội vàng ngẩng đầu lên, để miệng như lạp xưởng nhắm vào Lý Ngang.
Đáng tiếc, phản ứng của người sau nhanh hơn hắn ta một bước.
Lý Ngang trực tiếp kích hoạt kỹ năng Toái Vật Tán Xạ, làm nổ tung đôi môi của Bạch Sát, khiến cho hắn bất giác nghiêng đầu, phun ra nộc độc ăn mòn va làm tan chảy một mảng tường bên ngoài của một toàn nhà cao tầng bên đường.
Cột nước phản tác dụng, Bạch Sát xoay tròn bay bay ngang ra ngoài.
Trước khi hắn ta va vào toàn nhà lầu hai bên đường, Tam Lăng Cốt Tiêm Thương của Lý Ngang lại vươn dài, lưỡi Bạch Cốt Thương uốn lượn ngoằn ngoèo, giống như rắn độc đang săn mồi, đâm thẳng vào bụng sưng tấy của Bạch Sát.
Xoẹt - -
Âm thanh vải vóc vỡ vụn vang lên, phần bụng và eo của Bạch Sát bị mổ xẻ, bèo rong xen lẫn với tảo rêu các loại, cá tôm chết, dòng nước thối màu xanh, giống như thác nước dồi dào từ trong bụng của Bạch Sát chảy ào ra, giống như mãi mãi không cạn kiệt, vô cùng hùng vĩ.
Bạch Sát thậm chí còn không có chút sức lực nào để hét lên mà trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Lý Ngang sao có thể nhẹ nhàng như thế mà bỏ qua cho hắn ta chứ, nhờ vào kỹ năng BGM ngắn ngủi treo lơ lửng giữa bầu trời, xoay tròn thân thương, dùng xương sống của mũi thương Bạch Cốt xem như roi để sử dụng, mạnh mẽ vung lên, giữa không trung vững vàng cuốn lấy bụng của Bạch Sát đã bị mở ra, không để hắn ta rơi xuống đất, ngầm chạy trốn.
Lý Ngang lần nữa xoay thân thương, dùng phần cuối của trường thương để chống lên bức tường của tòa nhà, giống như sào của vận động viên đẩy chính mình ra, lợi dụng khả năng ngưng đọng trong khoảng không, tránh khỏi vùng cột nước độc đang bao phủ, không đến mức giẫm lên nước độc.
Ba.
Lý Ngang nhẹ nhàng linh hoạt đáp xuống đất, dựa vào Tam Lăng Cốt Tiêm Thương, vững vàng phun ra một ngụm khí bẩn.
Bạch Sát bị mũi đao Bạch Cốt treo lên, trong bụng bị mở ra đã hoàn toàn không còn cái gì nữa, sắc mặt còn thảm hơn lúc nãy nữa, nhìn qua trông rất đẹp, hồn phách của nó bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.
Cả quả trình chỉ diễn ra trong mười mấy giây.
Vệ Lăng Lam tự xưng là tinh anh chiến đấu khóa tập huấn bồi dưỡng của Cục Đặc Sự, khả năng chiến đấu được dày công tu luyện mạnh gấp mấy lần so với trước kia nhưng nếu như để cô có tất cả kỹ năng, đạo cụ, sức mạnh thể chất của Lý Ngang, muốn trong thời gian mười mấy giây, không thể dễ dàng giải quyết Bạch Sát.
Ngu Tranh Hài, Ảnh Đồ Quật…Cô nhớ rõ rồi đấy!
Vệ Lăng Lam đem hai cái tên khắc sâu tận đáy lòng nhưng biểu cảm trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Cô thấy Lý Ngang đang chậm rãi đi tới chỗ Nguy Nguyệt Yến.
Hắn dùng trường thương đe dọa, khiến tứ chi của Hồng Sát bị phế bỏ và sắc mặt nhợt nhạt bất cứ lúc nào cũng có thể chết của Bạch Sát, chen chúc ngồi lại một chỗ.
Vù.
Lý Ngang thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng bởi vì kỹ năng BGM tiêu hao trị số lý trí mà dẫn tới đầu vô cùng đau đớn.
Một lúc sau mới mở hai mắt, nhìn Hồng Sát Bạch Sát đang nơm nớp lo sợ nói:
-Đại ca, chị dâu năm mới vui vẻ.
Con kiến hôi này vẫn còn tham sống lắm, Bạch Sát Hồng Sát đương nhiên sẽ không sẽ không tự tìm đến con đường chết, vội vàng nói:
- Muốn sống! Bọn ta muốn sống!
-Rất tốt.
Lý Ngang gật gật:
-Đợi lát nữa ta sẽ tách hai người ra, thẩm vấn từng người một. Tốt nhất đừng để ta phát hiện lời khai của các ngươi không khớp nhau, bằng không…
Hắn mỉm cười thâm thúy, nụ cười khiến cho toàn thân Bạch Sát Hồng Sát run rẩy, trong nháy mắt trong đầu bọn họ nghĩ ra hàng vạn loại khổ hình để tra tấn hai người bọn họ.
Lý Ngang tách Hồng Bạch song sát ra, thẩm vấn riêng hai người.
Sau khi thẩm vấn xong lại, đối chiếu lời chứng cũng phát hiện không có nhiều khác biệt lắm.
Theo như lời nói của hai người, bọn họ cũng không phải là người bản địa thành phố Ân, sinh sống ở những địa vực khác nhau những niên đại khác nhau.
Bọn họ sau khi chết làm oan hồn phiêu bạt khắp nơi rất lâu rồi, một ngày nào đó đột nhiên bị một luồng sức mạnh vô hình nào đó hút vào trong màn sương mù.
Mặc dù khu vực sương mù dày đặc lấy thành phố An trong thế giới hiện đạn làm mô bản, nhưng có sự khác nhau to lớn giữa quy luật vật lý và thế giới thực tại.
Ở đây không có biên giới, đi ra từ một chỗ, trở về lại là một chỗ khác.
Cũng không có mặt trời mọc mặt trời lặn, thậm chí ngay cả tốc độ thời gian trôi qua ở mỗi khhu vực cũng không nhất quán.
Yêu ma quỷ quái tồn tại ở đây, hoàn toàn không có khái niệm về thời gian.
Chỉ là đi lêu lổng khắp nơi, cắn nuốt lẫn nhau.
Ngồi nhìn nhữn công trình kiến trúc ở các khu vực xung quanh, từ những túp lều đơn sơ lát gạch bùn cho đến tòa nhà cao tầng hiện đại xi măng cốt thép.
Sự tồn tại của Hồng Sát Bạch Sát trong lớp sương mù dày đặc không phải là mạnh nhất, theo như lời bọn họ nói, trong gương sương mù ở thành phố An tồn tại hơn mười địa điểm khác thường.
Vị trí của những điểm khác thường đó sẽ không ngừng thay đổi, điểm đặc trưng duy nhất đó chính là độ dày của sương mù trong đó vô cùng cao, có thể nói là đưa năm ngón tay ra cũng không nhìn thấy gì.
Mà bất kì yêu ma quỷ quái nào xâm nhập vào trong đó thì đều biến mất không một tiếng động, khi mất tích, còn có thể mơ hồ nghe thấy âm thanh kéo xích nặng nề trong màn sương dày đặc.
Giống như, có thứ gì đó…bị xiềng xích trói buộc ở điểm đặc biệt của màn sương mù dày đặc.
Sương mù dày đặc cách một khoảng thời gian sẽ thu hút lấy một đám yêu ma quỷ quái mới, trong đó không thiếu những con có thể bay lên trời trốn xuống đất, ranh ma quỷ quái rất hung hãn.
Nhưng con yêu quái này tự xưng là yêu vương một phương, há có thể bằng lòng ở lại chỗ nước cạn này.