Hồng Sát Bạch Sát than thở khóc lóc, mà Sài đại tiểu thư lại giống như ác ma không thèm để ý, không kiên nhẫn quở mắng:
-Ai muốn nghe những cái này chứ?
-Ta hỏi các ngươi, trên người cái ngươi có pháp bảo gì không?
Là một cô gái tốt cần cù tiết kiệm chăm lo việc nhà, Sài đại tiểu thư đương nhiên cần lo lắng suy nghĩ cho Lý Ngang.
Nếu như có thể từ hai từ trên người song sát này lấy được chút béo bở gì đó, vậy thì quá tốt rồi.
-Pháp bảo sao?
Hồng sát Bạch sát vẻ mặt kinh ngạc:
-Cái này…bọn ta đều là quỷ nghèo, pháp bảo còn chưa thấy qua bao giờ chứ đừng nói là có chúng.
-Đồ vô dụng!
Sài đại tiểu thư mắng một tiếng, đột nhiên nhìn thấy trên người Hồng Sát mặc một bộ đồ tân nương tuyệt đẹp, cô trợn tròn mắt nhìn.
-Ôi chao, ngươi…bộ y phục này, có vẻ ổn đấy.
-Đến đây để tỷ tỷ xem xem nào.
? ?
Hồng Sát thấy ánh mắt của Nguy Nguyệt Yến sáng lên, cơ thể sớm đã lạnh thấu người không hiểu sao lại thêm ớn lạnh.
-Ngươi, người muốn làm cái gì?
Hồng Sát theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, ngón tay tái nhợt nắm chặt lấy góc áo, âm thanh hơi run rẩy, lắp bắp nói.
-Chiếc váy cưới này là mẹ ta đích thân đích thân dệt cho ta.
-Hả? Còn là đồ cổ sao, tốt lắm tốt lắm.
Ngu Nguyệt Yến liếm liếm môi, xoa bóp nắm đấm đến khi vang lên tiếng kèn kẹt, cười quái dị chậm rãi đi về phía Hồng Sát.
-Ngươi mặc bộ y phục này rất dễ nhìn vật nhớ người, khiến bản thân càng thêm khổ sở, không ngại giao nó cho ta chứ, để ta gánh chịu nỗi ưu sầu này giúp người.
Nếu như hai bên đều ở trong trạng thái bình thường, akf lâu như vậy, vào lúc sinh tử chém giết, Sài đại tiểu thư đương nhiên không có ưu thế gì trước mấy phiên bản lạc hậu này nhưng mà bây giờ, Hồng Sát sớm đã bị Tam Lăng Cốt Tiêm Thương làm trọng thương rồi, ngay cả duy trì hình thể cũng có chút tốn sức lực, sao có thể là đối thủ của Sài đại tiểu thư chứ.
Hai mắt Nguy Nguyệt Yến sáng lên, giống như lưu manh côn đồ cực kỳ hung dữ, ác bá cường hào quần là áo lượt, không quan tâm đến việc Hồng Sát đau khổ cầu xin.
Giật khăn voan cô dâu xuống, túm mũ phượng khăn quàng vai, đến cả giày thêu hoa cũng không buông tha, tất cả đều bị lấy đi.
Chỉ để lại cho Hồng Sát một chiếc váy mã diện* màu xanh.
*Váy mã diện: hiểu theo nghĩa đen là váy mặt ngựa. Đơn giản mà nói thì váy mã diện này khác với những váy khác chính là nó được ghép hai mảnh vải với nhau, giữa đầu hai mảnh vải đó, một phần chồng lại nhau may phần đầu, phần còn lại nối liền với dây buộc eo.
Hồng Sát che váy mã diện, xấu hổ và đau khổ, nước mắt chảy đầy mặt, nghẹn ngào không nói nên lời, nhưng ngay cả dùng ánh mắt phẫn hận nhìn về phía Nguy Nguyệt Yến cũng không dám.
Mà Sài đại tiểu thư hoàn toàn không phát giác ra chính mình rất xấu xa, cầm bộ váy cưới đưa quá đỉnh đầu, tỉ mỉ xem xét, còn tấm tắc khen ngợi người làm ra bộ y phục này tay nghề không tệ.
Bộ váy cưới này đi theo Hồng Sát nhiều năm rồi, chịu đựng âm khí ngấm dần, ở mức độ nào đó nó cũng trở thành một trang bị siêu phàm.
Có năng lực phòng thủ nhất định, có thể bồi dưỡng linh thể, còn có thể trong môi trường đầy âm khí tự động phục hồi.
Rất tốt, thực sự rất tốt.
Nguy Nguyệt Yến liên tục gật đầu, nhìn dáng vẻ mặt dày mày dạn của đồng đội, Vệ Lăng Lam nhịn không được mà nghiêng đầu đi.
Đáy lòng đối với danh tiếng và khí thế của Tằng Tiêu điện, đánh giá thấp đi vài phần.
-Y phục này ta nhận.
Nguy Nguyệt Yến ngả ngớn hừ lạnh một tiếng, cất bộ váy cưới, quay đầu nhìn về phía Bạch Sát đang sống dở chết dở kia.
Sức sống của vị nhân huynh này thực sự mạnh mẽ, bụng bị Lý Ngang mở ra cũng chỉ là trọng thương.
Nếu như trốn thoát đi đến nơi tích tụ âm khí, chỉ sợ sau mấy tháng nữa hắn sẽ lại là anh hùng hảo hán.
Nguy Nguyệt Yến duỗi tay nhỏ bé chỉ vào Bạch Sát:
-Đến lượt ngươi, trên người ngươi có đồ gì tốt không, nhanh đem ra đây.
-Ta…
Khuôn mặt Bạch Sát mập mạp béo phì, mắt thường nhìn vào cũng có thể thấy hắn chảy rất nhiều mồ hôi:
-Đại nhân oan uổng quá!
-Ta không có, ta thật sự không có cái gì đáng tiền cả!
-Ta không khác gì một một phế vật!
-Không có?
Nguy Nguyệt Yến nhíu mày, giống như nhân vật vô cùng hung ác trong phim điện ảnh và truyền hình:
-Nói hưu nói vượn, người là một đấng nam nhi tốt đẹp sao có thể nói mình là một kẻ vô dụng chứ?
-Nếu không ngươi có thể bán bản thân ngươi mà!
Cô nhìn Bạch Sát từ trên xuống dưới, nhìn thấy bụng của đối phương bị Tam Lăng Cốt Tiêm Thương mở ra đang chậm rãi khép lại.
Lập tức chớp mắt, có một chủ ý.
Nhìn thấy hai mắt cô sáng ngời, Bạch Sát suýt nữa ngay cả hồn phách cũng đông cứng lại, toàn thân mồ hôi chảy như thác chảy.
-Ồ, kỳ thực ta cũng không muốn làm như vậy đâu
Nguy Nguyệt Yến vừa nói thầm vừa lấy Tam Lăng Cốt Tiêm Thương trong tay Lý Ngang.
Mở rộng hai chân rộng bằng vai, hai tay cầm chuôi thương, lưỡi thương lắc lư trên người Bạch Sát:
-Ngươi chịu đựng một chút.
Bạch Sát kinh hãi hoảng sợ khi nhìn thấy một màn như vậy, trực tiếp muốn xoay người bỏ trốn.
Nhưng mà động tác của Nguy Nguyệt Yến còn nhanh hơn hắn ta, trực tiếp dùng thương đâm vào bụng hắn, nhẹ nhàng rạch một nhát, cái bụng vừa khép lại lại lần nữa bị mở ra.
Nước độc trong bụng trước đó của Bạch Sát đã được hút ra hết, bây giờ bụng lần nữa bị chọc thủng, không còn nọc độc chảy ra nữa mà là một đống cơ quan nội tạng bị ngâm nước đến trong suốt.