Sư tử đá bên phải giương nanh múa vuốt, trợn mắt nhìn con sư tử bên trái, nhìn qua trông rất sống động, cực kỳ sinh động.
Ánh sáng bên trong đại sảnh lờ mờ, đồ đạc cũ kỹ, không có một bóng người, trông co chút quạnh quẽ.
Nhìn thế nào cung không giống thành trì được canh phòng nghiêm ngặt.
Trong cái nhìn chăm chú bất an của mọi người, hai người điều hành đội đặc nhiệm được trang bị vũ khí đầy đủ từ tầng hai bước xuống bậc thêm, đi qua đại sảnh, đi tới bên cửa, họ bấm vài nút trên bảng điều khiển trên bức tường cạnh cửa.
Nhưng cái nút bị ấn, không khí bốn phía xung quanh cửa chính xuất hiện những gợn sóng rì rầm.
Cảnh tượng bên trong cảnh cửa thay đổi,
Từ một khu quạnh quẽ không ai hỏi thăm trở thành nơi gạch tường trải đầy hợp kim màu xám đậm, khắp nơi đều là lô cốt, từng rương súng máy tháp đại bạc đạn dược.
Trên vách tường bên trong, còn đầy những bức tranh lộn xộn phức tạp, hoa văn trận pháp Phương Đông màu xám huyền ảo, mộng vòng tròn ánh sáng mờ nhạt tỏa ra xung quanh các hoa văn.
Hai người điều hành đội đặc nhiệm bước ra khỏi lo cốt, đến đến đường,
Sử dụng máy quét cầm tay, kiểm tra giấy chứng nhận thân phận Cục Đặc Sự của Vệ Lăng Lam và yêu cầu ấn dấu văn tay vào máy quét.
Lúc này mới không nói lời nào phất phất tay, để mọi người đi theo bọn họ.
Mọi người thấp thỏm không yên đi vào toàn nhà, đi lên bậc thềm, con sư tử đá ở bên trái bậc thềm bằng đá cẩm thạch đột nhiên động một cái, cúi đầu, khịt mũi ngửi một đầu bếp nào đó ở hai bên hàng.
Vị đầu bết đó bị dọa sợ hét to lên một tiếng, ngồi bệt xuống đất.
Mà con sư tử bằng đá kia cũng bị dọa sợ, hai mắt trừng lớn, hai chân trước giơ cao lên, giống như đang nói “Huynh đệ, cậu bình tĩnh một chút, tôi chỉ là người thấy mùi thức ăn trên người cậu thôi mà.”
Hai con sư tử đá này là đạo cụ đặc biệt Hội dị học hữu nghị cung cấp cho, bắt nguồn từ khóa nào đó của trò chơi chết chóc, di sản của thành viên Hội dị học,
Chỉ cần ngửi mùi trên người có thể phán đoán được người đó có ý đồ xấu hay có bất lợi gì với gia chủ hay không.
Ngoài chức năng đánh hơi, sức chiến đấu của hai con sư tử đá này cũng tương đối khả quan, sư tử đá có thể bất chấp những đòn tấn công của xe tăng, đạn xuyên giáp, vung móng vuốt, dễ dàng xé rách thép tấm.
Chỉ cần cung cấp đủ số lượng ngọc thạch, thì có thể được thuê để rời khỏi bệ đá và ra trận giết địch.
Nhưng mà theo những ghi chép của sách cổ Hội dị học, thời kì thượng cổ chỉ cần một viên ngọc thạch rác rưởi cũng chco thể khiến cho bọn chúng điên cuồng,
Mà bây giờ giá cả trị trường đang tăng cao, không cho hai vị đại gia gần nửa cân đỉnh cấp Lam Điền Ngọc thì đừng mong để họ nhếch cái mông ra khỏi cái ổ đó.
Lạm phát.
Khúc nhạc dạo ngắn này cũng không gây ra ảnh hưởng lớn gì, rất nhanh, cả đoàn người đã tiến vào trong phòng khách.
[Đã hộ tống 132 người trong nhà hàng Ung Di Các tới số 132 đường Hòa Sơn]
[Nhiệm vụ cơ bản “Chạy trốn khỏi màn sương mù” đã hoàn thành]
Nghe thấy lời nhắc nhở của hệ thống vang lên bên tai, Vệ Lăng Lam nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.
Nhiệm vụ hộ tống lần này được đặt trong khu vực sương mù của thành phố Ân, có sự tham gia của một nhóm người bình thường bao gồm cả bố mẹ cô,
Vụ hành quyết rất kinh hoàng, chỉ lo không cẩn thận một chút là không thể bảo vệ tốt cho những người bình thường, khiến cho họ bị khu vực sương mù nuốt chửng..
May mà còn có hai vị đại thần…
Nghĩ tới đây, Vệ Lăng Lam nhìn về phía ngoài cửa lớn.
Lúc này hai người điều hành đội đặc nhiệm lại lần nữa án bảng điều khiển cạnh cửa, ấn vài lần, một lần nữa bố trí lại ngụy trang quan học ở khu vực gần tòa nhà và một loại trận pháp cạm bẫy để che chắn.
-Không biết hai vị đại thần bây giờ đang ở đâu…
Vệ Lăng Lam thầm nghĩ trong lòng:
-Nhiệm vụ cơ bản lần này lấy bối cảnh là thế giới thực tại, không có thiết lập truyền tống rời trở về, bọn họ có thể dựa vào chính mình để thoát khỏi khu vực sương mù không?
Suy nghĩ của cô không duy trì được bao lâu, rất nhanh đã có một thành viên của tổ đặc biệt từ trên lầu bước xuống, bảo cô đi lên báo cáo.
Vệ Lăng Lam vội vàng xoay người dặn dò em họ và bó mẹ vài câu, căn dặn bọn họ nghe theo sự sắp xếp, không cần lo lắng cho cô.
-Ừ, Lam Lam con yên tâm đi.
Lý Ngang nhíu mày, rất nghiêm túc ôm Vệ Lăng Lam một cái, ánh mắt giống như lúc Vương Tùng San giết người, hắn nghiêm túc nói với cô
-Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bố mẹ và em họ, cậu yên tâm đi đi.
-Trời ạ yên tâm đi, tôi đi báo cao thôi mà sao cậu làm như người ta sắp chết vậy, hơn nữa đại ca, cậu vừa rồi không phải thiếu chút nữa bị Hồng Sát trói lại đi làm chú rể sao?
-Nhanh như vậy đã trở lại trạng thái bình thường rồi, còn tiếp tục tôn trọng nghề nghiệp hoàn thành ủy thác, tôi thật sự là nên thưởng cho cậu thêm ít tiền nữa!
Trong lòng Vệ Lăng Lam điên cuồng phỉ nhổ, trên mặt lại có thể ngượng ngùng mỉm cười, thuận tiện sờ tóc của em họ, xoay người đi theo đồng nghiệp, đi qua đại sảnh sau đó đi thang máy tới tầng sáu.
Tòa nhà này mặc dù chỉ là một trong như cứ điểm nhỏ của Cục Đặc Sự, chỉ có ba trăm nhân viên văn phòng và một trăm tám mươi thành viên Đội đặc nhiệm cơ động (trong đó có hai mươi mấy người chơi thường xuyên ở đây.”
Nhưng xét thấy tính nguy hại vô cùng to lớn tiềm ẩm trong trò chơi chết chóc, mỗi một cứ điểm của Cục Đặc Sự tuy nhỏ nhưng trang thiết bị bên trong khá hoàn thiện.
Như vậy cho dù tổng bộ bị tổn thất nặng nề thì những cứ điểm khác cũng có thể lập tức được đưa vào sử dụng, lần nữa xây dựng là trung tâm chỉ huy mới.
Tòa nhà Số 149 đường Hòa Sơn có bảy tầng ngầm và tám tầng trên mặt đất.