-Xin lỗi, xin lỗi.
Vị pháp y vội vàng nói, nhặt bức ảnh lên, giả vờ nhìn kỹ vài cái, cưỡng ép bình tĩnh nói với Lý Ngang:
-Xin lỗi, tôi không biết...
-Két.
Lý Ngang nắm lấy cổ hắn, khuôn mặt lạnh như băng:
-Đệ đệ, ngươi cùng ai diễn kịch vậy?
Ông George Katel bị Lý Ngang nắm chặt cổ, khuôn mặt đỏ lên, trong nháy mắt hít thở không thông, ngón tay yếu đuối vô lực nắm lấy bàn tay Lý Ngang, trong cổ họng phát ra âm thanh gian nan "tê tê".
-Tôi lại hỏi ông một lần nữa, ông có nhận ra cô ấy không?"
Lý Ngang giọng nói thâm trầm bức hỏi, nhưng vị pháp y còn vô cùng ngoan cường cái gì cũng không nói, chỉ trừng mắt nhìn hắn.
-Ôi, còn rất quật cường a?
Lý Ngang cười lạnh nhặt lên một con dao ăn, hướng trên mặt vị pháp y xẹt qua xẹt lại:
-Nếu không nói, có tin tôi ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này của ông vẽ lên vài đường đẹp mắt hay không?
Lời uy hiếp của hắn cũng không có hiệu quả, vị pháp y trung trinh bất khuất, không sợ cường quyền, cho dù khóe miệng cũng phun ra bọt mép cũng không chịu khuất phục Lý Ngang.
Vài giây sau, Lý Ngang bừng tỉnh đại ngộ, buông bàn tay đang bóp cổ đối phương, khiến ông ta quỳ xuống đất, "tê tê a a" khôi phục hô hấp.
-Thật xin lỗi, nắm cổ ông có điểm giống nắm cổ vịt a.
-Khụ khụ khụ khụ khụ.
Ông George Katel nằm sấp trên mặt đất hai mắt đỏ bừng, chật vật khàn khàn ho khan.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn thiếu chút nữa cho rằng mình sắp chết vì nghẹt thở thiếu oxy não.
Hắn thậm chí có thể tưởng tượng được thi thể lạnh như băng của mình, nằm ngửa trên đài giải phẫu lạnh lẽo trong phòng nghiên cứu pháp y của cục cảnh sát đặc biệt Frankford, hai mắt đã sớm mất đi sắc thái nhìn chằm chằm trần nhà, chờ đợi những người đồng nghiệp quen thuộc cầm dao giải phẫu đến.
Cũng may tất cả những chuyện này cũng không có phát sinh, người phụ nữ già điên điên khùng khùng vô cùng mạnh mẽ trước mắt này cũng không trực tiếp bóp chết ông.
Mà buông ông ta ra ... Tạm thời.
-Tiểu lão đệ, làm sao mặt đỏ thế?
Lý Ngang túm vị pháp y nâng lên hỏi han:
-ông là đang cosplay thiên tuyến bảo bảo sao? ”
-Không, không phải!
George Katel cao 1m8 bị Lý Ngang trực tiếp nhấc lên giữa không trung, kinh hãi lắc đầu nói:
-Bà muốn gì tôi đều có thể phối hợp!
"Đúng vậy, đây mới là thái độ hợp tác."
Lý Ngang cười hắc hắc, nhét pháp y vào sô pha, tiện tay đoạt lấy gậy bóng chày bằng thép trong tay đối phương, hai tay giống như kìm thủy lực, nhẹ nhàng vặn nó thành bánh quai chèo.
Đây không phải là những gì con người có thể làm.
Con ngươi vị pháp y thiếu chút nữa trừng mắt ra, ông không dám tin nhìn Lý Ngang, lắp bắp nói:
-Bà... Bà cũng là một thành viên của họ à?
Ông dừng một chút, xem xét kỹ lưỡng vẻ bề ngoài của người phụ nữ lớn tuổi Catherine đang được Lý Ngang đóng vai. Hồn phách thiếu chút nữa bị dọa bay:
-Tôi nhận ra bà, bà chính là mấy ngày trước...
Trong nháy mắt, ông giống như ý thức được cái gì đó, nhanh chóng ngậm miệng lại.
-Ông biết tôi?
Lý Ngang nhíu mày, cười nói:
-Nhìn biểu tình của ông, nguyên nhân cái chết của Erin liên quan đến bí mật rất lớn a, để cho ông ngay cả tính mạng của mình cũng có thể buông tha cũng không dám nói ra.
-Bất quá...
Hắn nhặt cây gậy bóng chày bị bẻ cong dưới đất lên, chỉ vào trần nhà và lặng lẽ mỉm cười.
Đáy lòng ống George Katel dâng lên một nỗi tuyệt vọng, ông hiểu Lý Ngang đang ám chỉ gì --- gia đình ông vẫn còn ở trên lầu, nếu ông kiên trì không nói.... Hậu quả là không thể tưởng tượng
Vị bác sĩ pháp y cầu xin sự tha thứ:
-Tôi nói ra, họ sẽ không tha cho tôi...
-Ông không nói, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông.
Lý Ngang mỉm cười và nói:
-Nếu ông nói điều đó ra, có khả năng từ nay về sau sẽ không còn “họ” tồn tại.
-... Được...được rồi.
Ông George Katel giống như bị hút hết sức lực, xụi lơ trên ghế sofa, mệt mỏi nói:
-Người phụ nữ trong bức ảnh, được gọi là Erin Raphael.
-Một tuần trước, xác cô ấy được tìm thấy bên ngoài một nhà máy đổ nung bỏ hoang, trên tay cầm một ống rỗng hóa chất nào đó.
-Chính phủ Frankford tiếp nhận vụ án này, để tôi chịu trách nhiệm khám nghiệm tử thi cô ấy và đưa ra một báo cáo nghiệm thi.
-Erin Raphael...Đã chết 1 tuần rồi sao?
Lý Ngang khuôn mặt không buồn cũng không vui, chỉ là đáy lòng dâng lên một trận phiền não khó giải thích.
-Tiếp tục nói.
Hắn lạnh lùng thúc giục.
-Được rồi.
Ông George Katel hít một hơi thật sâu và nói:
-Tôi nghĩ rằng đây chỉ là một cái chết do tiêm ma túy quá liều bình thường - khá phổ biến ở các thành phố lớn như Frankford.
-Nhưng trong quá trình giải phẫu, tôi phát hiện ra rằng Erin Rafael chết vì chảy máu bên trong từ lâu trước khi tiêm thuốc.
-Chảy máu bên trong?
-Đúng vậy.
Ông George Katel nói một cách khó khăn:
-Là một bác sĩ pháp y, tôi giải thích cái chết của cô ấy vì chảy máu động mạch cổ - có hai lỗ tròn ở động mạch cổ của cô ấy, nơi đó là nơi máu chảy ra ngoài."
-Bên cạnh đó, cô ấy... Có những vết thương trên cơ thể, rất nhiều vết thương, đủ loại vết thương còn mới.
Có thể làm cho một lão pháp y có kinh nghiệm, đã quen với sinh tử, dùng loại lý giải mơ hồ này để mô tả, Lý Ngang có thể tưởng tượng được đó là một loại cảnh tượng kinh người cỡ nào.
Hai vết thương hình lỗ tròn trên cổ, là Huyết tộc sao? Tên của nhiệm vụ lần này là "Bình minh máu".
Lý Ngang vẫy tay:
-Tiếp tục.
-Hô...
George Katel liếm liếm đôi môi khô ráo:
-Sau khi tôi đưa báo cáo khám nghiệm tử thi lên, tôi cùng các đồng nghiệp khác tán gẫu vài câu,
-Biết được rằng nhà máy bị bỏ hoang kia từng tổ chức qua một bữa tiệc của các quán ăn đêm di động, được gọi là Rex Party,
-Erin Raphael và bạn bè đã đi đến bữa tiệc, ngày hôm sau được tìm thấy đã chết bên ngoài nhà máy, và cô bạn thân của cô ấy cũng biến mất, như bốc hơi khỏi thế giới.
-Tôi nghĩ việc này là là việc làm của các băng đảng - một số băng đảng nhập cư ở Mexico không bao giờ biết đâu là điểm dừng.
-Không nghĩ tới, một vài giờ sau khi tôi nộp báo cáo thì đã bị thượng cấp mời đến văn phòng của để thẩm vấn.
-Thẩm vấn?