Bắt đầu bắn phá về phía họ.
Cạch cạch cạch cạch cạch cạch.
Tiếng súng giống tiếng mưa như trút nước, họng súng không ngừng tóe ra tia lửa chớp sáng.
Sau khi băng đạn đã trống rỗng, cả một tầng của câu lạc bộ đêm ngoài Lý Ngang ra không còn có một người sống nào đứng thẳng, tất cả người giám sát đều đổ gục trên mặt đất, ngâm trong một vũng máu.
-Hửm? Sao gục nhanh vậy? Còn ứa cả máu đỏ sao?
Lý Ngang nâng họng súng còn đang phả khói, dùng tay xoa cằm:
-Tôi xem mấy người trong Pubg chẳng phải đều ứa máu xanh sao?
Không có ai trả lời câu hỏi của hắn, Lý Ngang xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy thanh niên người châu Á đang ngồi ngây ra như phỗng trên nền đất, khuôn mặt hắn rất hiền lành hỏi:
-Tiểu gia hỏa, cậu có còn đi được không?
-Dạ?
Anh thanh niên ngẩn người, thấy khuôn mặt hiền lành của Lý Ngang, cả người như vừa mới từ trong mơ tỉnh dậy run lên một cái, mởi cái miệng vừa bị đánh còn chảy máu loãng ra, vội vàng đáp:
-Có thể! Tôi vẫn có thể đi được.
-Good.
Lý Ngang gật đầu, một tay túm hắn từ dưới đất lên:
-Cậu đưa cô này lên xe đi đi, nhớ là đi ra bằng cửa sau.
Anh thanh niên gật đầu như giã tỏi, một lúc lâu sau mới hỏi:
-Vậy còn anh...
-Tôi còn có việc phải làm.
Trên mặt Lý Ngang lộ ra một nụ cười kỳ quái, hắn xoay người không thèm nhìn cậu thanh niên dìu cô gái đang hôn mê kia đi ra ngoài bằng cửa sau, cầm khẩu súng trường tấn công chậm rãi đi qua đại sảnh.
Hắn đến xem tên giám sát an ninh, người đã bị một đạn xé toạc, hiện tại đang chết ngất ở góc tường.
-Ngủ ngon thật đấy.
Lý Ngang nghiêng đầu, liếc mắt một cái thấy máu của tên giám sát an ninh chảy đầy đất, híp mắt cười rồi dùng họng súng lại gần gảy gảy vai của hắn, nói:
-Không thèm tỉnh dậy à?
-A a a a!
Tên giám sát an ninh giả ngất đã không thể giả vờ được nữa, trên gương mặt tái nhợt lộ ra biểu cảm dữ tợn, cơ thể liên tục phồng lên, khiến bộ đồ nổ tung, để trần ra một lớp lông đen nông.
Mặc dù hắn cũng chỉ là một tên nô lệ thấp hèn vừa mới lần đầu tiên được quản người, không có bất kì phép thuật cao siêu gì, nhưng bản chất sự sống đã vượt xa con người, người bình thường không thể địch lại nổi.
Chỉ cần có thể tiếp cận đối phương, giám sát an ninh tự tin rằng có thể dùng một quyền đâm thủng lồng ngực khiến đối phương mất mạng...
Với suy nghĩ như vậy, hắn đột nhiên vùng lên, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn hung hăng vung về phía Lý Ngang, cuốn theo một cơn gió mạnh.
Nắm tay còn chưa đến gần, Lý Ngang đã dùng một chân nhẹ nhàng đá bay ra.
Đôi giày thể thao giản dị đâm vào giữa ngực hắn.
Khiến cho cả cơ thể của hắn đập mạnh vào vào vách tường, toàn bộ xương sườn gãy vụn:
-Á!
Hắn hét một tiếng rồi phun ra một bãi máu đen.
Dưới sự tra tấn đau đớn, tên giám sát an ninh đã hận không thể chết quách luôn cho xong.
Nhưng Lý Ngang vẫn tiến đến, cúi người, dùng tay túm đầu hắn lên.
Thong thả mà đều đặn xé rách da đầu của hắn.
Đồng thời dịu dàng hỏi han:
-Felix Miller, ở đâu?
Dưới sự đau đớn, giám sát an ninh không thể giữ vững lý trí nữa, chỉ biết kêu gào thảm thiết - hậu quả của việc làm vậy, chính là bị Lý Ngang đưa tay xuyên cắt vào vai, điềm đạm gãi vào phần xương bên trong.
Giống như con mèo gãi một cái khung trèo vậy.
-Ba, tầng ba cuối hành lang bên trái! A a a!!
Tên giám sát an ninh kêu thảm thiết, Lý Ngang vẫn còn đang di chuyển trong xương cốt của hắn.
Hắn dùng tay còn lại lấy điện thoại trong túi ra, mở khóa bằng vân tay rồi lướt xem lịch sử trò chuyện trong máy.
Câu lạc bộ đêm này đúng là có che giấu chuyện dơ bẩn, dựa vào bối cảnh của gia tộc Miller không có chuyện ác nào không từng làm, tìm kiếm khách đến câu lạc bộ đêm, bảo người giám sát bỏ thuốc họ rồi đưa đến phòng VIP của các nhân vật lớn.
Lý Ngang xem các tài liệu khác nhau trên điện thoại, trên mặt nở nụ cười quái dị:
-Các ngươi cũng biết cách chơi thật đấy.
Tên giám sát an ninh gục trên mặt đất, đôi mắt xám xịt, hắn đã linh cảm trước rằng bất luận thế nào đối phương cũng sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhưng hắn vẫn ôm một tia hi vọng, vẻ mặt khổ sở, hơi thở hổn hển cầu xin tha mạng:
-Van xin anh... Tôi không muốn chết, tôi còn có người nhà, xin anh hãy buông tha cho tôi...
Lý Ngang lắc đầu, tùy ý đưa tay đâm xuyên vào lưng bụng của hắn, lấy ra từ bên trong một cái xương sườn đã gãy, tiện tay chọc vào hốc mắt, thẳng thừng kết thúc sinh mệnh của đối phương.
-Buồn nôn chết đi được...
Lý Ngang đưa tay vuốt bộ âu phục của thi thể người giám sát an ninh, đứng dậy, nhìn vào một góc của câu lạc bộ đêm.
-Cầu thang bộ... Ở đâu nhỉ.
Chủ tịch ngân hàng Kim Tuyền ở thành phố Frankfort là một gã bụng phệ, một người đàn ông trung niên chỉ biết ngồi không nhận tiền, lúc này hắn đang ngồi trên chiếc sô pha êm ái ở phòng VIP, chân vắt chéo vểnh lên, sốt ruột đung đưa ly rượu Whiskey thêm đá.
-Mẹ nó, sao còn chưa đến nữa.
Hắn chửi một tiếng, đặt thật mạnh ly rượu xuống bàn.
Là một ông trùm tỷ phú tiền đồ vô cùng rộng mở, hắn cũng là một khách quý của câu lạc bộ đêm này, được quyền sử dụng phòng VIP này mãi mãi.
Vì để thuận tiện cho hắn làm việc, trong vách tường của căn phòng này được lót một tầng cách âm rất dày, cho dù bên trong có tranh cãi ồn ào đến đâu, bên ngoài cũng không nghe thấy được.
Theo như luật lệ cũ, người quản lý phụ trách hộp đêm sẽ gửi ảnh chụp màn hình giám sát trong hộp đêm mười phút một lần vào nhóm trò chuyện riêng tư (trong nhóm đều là những nhân vật lớn và các nhà lãnh đạo hàng đầu), nếu có ai nhìn trúng một vị khách nào đến quán, chỉ cần báo lại cho người quản lý, sau đó sẽ ra lệnh cho đội ngũ an ninh đứng ra hành động.
Nhưng hiện tại, vị quyền cao chức trọng kia đã ngồi ở sô pha hai mươi mấy phút rồi, đừng nói đến hàng đã đặt trước, ngay cả một người đến nhận lỗi còn không có.