Tay hắn cầm cây thương, dùng lưỡi thương thắp sáng mặt đất, còn bản thân thì treo người giữa không trung, gần giống như cây gậy của Vua khỉ, hai chân sẽ không bị dính nước cống dưới đất.
Cách xuất hiện kỳ lạ như vậy khiến trái tim của mấy vị công tử kia sợ hãi đến nỗi nứt toạc ra.
Trong đó có một người đã tè ra quần, bò từ dưới đất lên, mau chóng hướng về đằng trước chạy trốn.
-Không được chạy!
Lý Ngang chợt quát một tiếng, nhưng người kia ngược lại còn chạy nhanh hơn.
Hắn còn chưa chạy qua góc rẽ đầu tiền, Lý Ngang đang cà kheo ở giữa không trung đã rút súng lục ra, nã một phát đạn vào phía sau lưng hắn.
Tiếng súng vang vọng khắp hệ thống cống thoát nước, người kia giống như bị hút hết sinh lực, ngã nhào xuống đất.
-Đã nói là không được chạy rồi.
Lý Ngang vung thương, liếc mắt quét qua mấy tên ăn chơi trác táng kẻ thì ngồi xổm, kẻ thì nằm bò.
-Ôi, giới trẻ bây giờ đúng là càng ngày càng lười biếng. Nếu như trước kia các người kiên trì bị mấy viên đạn nhỏ của súng lục bắn vào, thì bây giờ đã có thể miễn dịch với vết thương đạn bắn rồi.
Đối diện với cái nhìn chăm chú của Lý Ngang, nhóm công tử kia không dám phát ra âm thanh gì, cũng không dám động đậy, chỉ có thể nằm sấp xuống nước bẩn trong cống, cố gắng đè thấp người xuống.
-Các người đứng lên đi, tôi không phải là người không biết nói đạo lý.
Khuôn mặt Lý Ngang rất hiền lành phất phất tay đang cầm súng lục, nhóm con nhà giàu đang nơm nớp lo sợ ngơ ngác nhìn nhau, từ dưới nước cống bò lên.
-Ây da, mấy ngươi không cần phải căng thẳng cẩn thận như vậy, tôi cũng không hại mấy người đâu.
Lý Ngang nhìn thấy bộ dạng đáng thương như đang đi trên băng mỏng của họ, ân cần nói:
-Bọn họ đi hướng nào? Nói cho tôi thì tôi sẽ không giết các người.
-Kia, đi bên kia.
Một cậu tóc hồng giơ tay trong sợ hãi, chỉ về phía trước:
-Tôi nhìn thấy bọn họ rẽ phải...
-Tốt lắm, đúng là bé ngoan, đi thôi, tôi không giết mấy người đâu.
Lý Ngang gật đầu, mấy tên công tử liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy hi vọng tai qua nạn khỏi, đang vui mừng như điên.
Bọn họ chần chừ một lúc, khập khiễng theo sau đi về phía cống thoát nước.
-Khoan đã!
Âm thanh lạnh như băng của Lý Ngang từ phía sau vọng tới;
-Người đi sau cùng kia, trên đầu cậu là cái gì vậy?
Cả đám con nhà giàu xoay người lại nhìn, nhìn thấy trên đầu của cậu thanh niên có đuôi tóc bẩn bẩn, có một vật thể màu nâu dài.
Mùi này, hình dạng này.
Là phân, chắc chắn là phân.
-Hay lắm, các ngươi lại dám ăn vụng cái sô cô la lớn như vậy sau lưng ta!
Lý Ngang đột nhiên giận dữ nói:
-Vậy thì không tha cho các ngươi được!
Vừa dứt lời, không đợi cho đám công tử đang vô cùng kinh hãi kịp thanh minh câu nào, Lý Ngang đã rút súng lục ra, bằng bằng bằng dùng hết băng đạn, bắn trúng ngay ấn đường của bọn họ.
Một loạt thi thể ngã xuống, Lý Ngang hùng hổ cất súng đi, lắc Tam Lăng Cốt Tiêm Thương, giống như đi cà kheo, mau chóng nhảy đi dọc theo đường ống cống, tốc độ nhanh như bay.
Ở phía xa, đám người Huyết tộc đang tháo chạy nhờ vào thính giác siêu phàm, rõ ràng nghe thấy ở phía sau vang lên một loạt tiếng súng.
Sắc mặt Felix lúc xanh xao lúc trắng bệch, đối phương đuổi theo nhanh như vậy, chứng tỏ Paul căn bản không thể cản được hắn...
-CMN!
Miệng hắn mắng ra một câu thô tục, sau khi đi đến một ngã ba, hắn vung tay lên:
-Ngươi, cả ngươi nữa, chạy hướng kia.
Một tên huyết nô cũng chẳng thể bảo vệ được hắn, chi bằng ở chỗ này phân cho hai tên vệ sĩ chạy theo đường khác, để làm rối đường truy đuổi của kẻ thù.
Sắc mặt của hai tên bảo vệ bị Felix chỉ tay trở nên kỳ lạ, thế nhưng cơ thể cũng rất ngoan ngoãn theo chỉ thị của hắn, chạy dọc theo hai hướng còn lại của ngã ba.
Hơn nữa cũng không hề đi trong lặng lẽ, mà là tùy ý đạp tung nước thải, cố hết sức tạo ra âm thanh lớn.
Những nô lệ quá thấp kém có bản năng sinh học là bị áp chế bởi thành viên chính thức của Huyết tộc.
Cho dù có là mệnh lệnh gì, cho dù có vô lý đến thế nào thì huyết nô cũng vẫn phải tuân theo.
Đoàn người của Felix lại đi tiếp, lao nhanh trốn chạy trong cống thoát nước âm u, đồng thời vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, muốn xác định được phương hướng của kẻ thù ở phía sau
Cạch, cạch, cạch.
Âm thanh của một thứ gì đó đang chọc xuống mặt đất vang lên từ đằng sau, tần suất càng lúc càng nhanh, khoảng cách càng ngày càng gần hơn, giống như tiếng chuông đòi mạng của tử thần vậy.
Kẻ địch, đang đuổi theo.
Felix lạnh cóng cả lưng, tóc gáy dựng đứng lên, tốc độ chạy trốn lại càng nhanh hơn.
Mỗi khi bước một bước, cũng giống như nhảy ra ngoài bảy, tám mét, cứ như đang bay ở độ cao thấp vậy.
Cạch cạch cạch, cạch cạch cạch.
Nhưng tiếng vang ở phía sau lại càng ngày càng gần hơn.
Felix theo bản năng ngoái đầu thoáng nhìn về phía sau, bỗng nhìn thấy một bà lão đang đi cà kheo bằng cây thương dài, vòng qua góc, cười hi hi đầy quái dị nhảy đến.
-Nổ súng, nổ súng đi!
Felix gầm lên một tiếng, bản thân tiếp tục chạy về phía trước, ra lệnh cho năm tên vệ sĩ huyết nô đứng tại chỗ, nâng súng lên tự động xả đạn về phía Lý Ngang.
Những viên đạn dày đặc giống như một màn mưa đạn giăng ngang, che phủ cả cống thoát nước.
Nhưng Lý Ngang khởi động hiệu ứng đặc biệt của [Tướng Vị Chi Giày], tăng tốc độ di chuyển trong 10 giây, bỏ qua hầu hết các thiệt hại về động năng.
Viên đạn xuyên qua cơ thể hắn giống như bóng ma, lập tức đánh vào bức tường đá và bật lại rất chói tai.
Thời gian gia tốc mười giây, đủ để Lý Ngang vượt qua khoảng cách dài dằng dặc, coi như đủ để chạy vào giữa năm tên vệ sĩ huyết nô kia.