Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 314 - Chương 314: Quản Lý Cấp Cao

Chương 314: Quản lý cấp cao Chương 314: Quản lý cấp cao

Nhiệm vụ giai đoạn hai lần này, là “ngăn chặn vụ án giết người thứ hai do lời nguyền sai lệch nhận thức”, hai người chơi không thể ra ngoài thị trấn trong một tiếng đồng hồ,

Nhưng có thể kiểm soát những lập trình viên có khả năng nghi ngờ bị nguyền rủa đó bằng cách gọi điện báo cảnh sát.

Hừm… nếu họ không bị nguyền rủa và không có ý đồ hành hung, thì chắc chắn lúc đó chính phủ sẽ thả họ.

Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.

Mà duy nhất lập trình viên ở thành phố Ân có nhiều khả năng bị nguyền rủa nhất (vì hắn cách người chơi gần nhất), khả năng cần người chơi tự mình qua khống chế hiện trường.

Sau khi hạ quyết tâm, Lý Ngang bẻ gãy chiếc điện thoại di động dùng một lần, cất chiếc điện thoại di động vỡ tan tành vào ba lô, để Thang Nhiên Nặc lái xe, và hai người đi đến nơi làm việc của người lập trình viên cuối cùng.

Bitchuang World là một công ty Internet quy mô trung bình nằm ở phía đông thành phố Ân, hai hoặc ba ứng dụng xã hội và ứng dụng video ngắn của nó nhìn chung nổi tiếng bình thường, nhưng triển vọng phát triển cũng không tồi.

Lúc này, công ty đang thực hiện các hoạt động xây dựng nhóm trên tầng lầu, một nhân viên cấp cao tai to mặt lớn của công ty đang cầm một chiếc micrô phát biểu trên sân khấu.

Gần đây, một nhân viên của công ty ở tầng dưới do ngừng tim dẫn đến đột tử vì làm thêm giờ quá nhiều.

Trong Bittron World, nhiều nhân viên đã bí mật thảo luận và cáo buộc cấp trên của công ty về chính sách làm thêm giờ 996.

-...về 996, tôi biết rằng mọi người đều có rất nhiều phàn nàn,

Nhưng tôi nghĩ, có thể làm 996, là một điều may mắn.

Vị quản lý cấp cao mập mạp của công ty nhìn những nhân viên đang hỗn loạn dưới khán đài, dạt dào tình cảm nói:

-Khi tôi còn trẻ, không chỉ là 996, mà là 12 * 12,

Và bây giờ, tôi đang đứng trên sân khấu, và các bạn đang đứng dưới sân khấu.

Hầu hết các nhân viên đều nở một nụ cười cứng trên khuôn mặt của họ,

bị đồng nghiệp tố là “kẻ xu nịnh”, trên mặt biểu cảm trầm tư, nắm chặt hai tay, có vẻ như bị những lời nói của người quản lý cấp cao khích lệ cảm động.

Lập trình viên Trần Phù Nhược, là một trong những nhân viên của công ty, cũng đứng dưới khán đài để nghe bài phát biểu. Hắn ta liếc nhìn tay quản lý cấp cao đang ba hoa chích choè, trong lòng đột nhiên dâng lên một cơn buồn nôn, cúi đầu, che miệng, không để cho mình nôn ra.

-…còn trẻ, cần phải phấn đấu. Phấn đấu để tạo nên huy hoàng,

Nếu các bạn không nghĩ đến 996 khi các bạn còn trẻ,

Để rồi khi về già, các bạn sẽ tiếc vì mình không có 996!

Tôi biết rằng, mọi người đều muốn thành công, đều muốn trở nên nổi bật và thực hiện tự do tiền tài.

Quản lý cấp cao một tay cầm micro, một tay chỉ vào đám đông và nói một cách trìu mến:

-Nhưng, tôi hỏi mọi người một câu, nếu bạn không sẵn sàng bỏ ra nhiều mồ hôi và thời gian hơn người khác, bạn dựa vào cái gì để tiến bộ? Bạn dựa vào cái gì để thành công hơn những người khác?

Có rất nhiều người 996 trên thế giới, và cũng có rất nhiều người phải làm việc nhiều giờ hơn mỗi ngày,

Công nhân ở những nhà máy đó đã làm việc vất vả hơn các bạn nhiều, nhưng các bạn có thể ngồi thoải mái trong phòng điều hoà và kiếm được nhiều tiền hơn họ mỗi tháng.

Điều quan trọng nhất là các bạn đang tạo ra của cải cho xã hội,

Công việc của các bạn khó hơn và có giá trị hơn nhiều so với lao động giản đơn trong nhà máy.

Các bạn đang làm những việc thực sự có giá trị, ý nghĩa và còn có cảm giác thành tựu.

Cho nên tôi nói, 996 là phúc khí nhiều người tu mà tu không được, các bạn có thể làm 996 là may mắn lớn lao.

Trần Phù Nhược cúi đầu không nói gì, nhưng sâu trong nội tâm lại dâng lên một sự hung ác.

Tên quản lý cấp cao tai to mặt lớn này luôn thích ba hoa chích choè, rõ ràng trả lương ít đến thê thảm, đãi ngộ bèo bọt, tăng ca kinh khủng và không có tiền làm thêm giờ, tuỳ ý nhục mạ cấp dưới, thậm chí còn động tay động chân với một số nhân viên nữ,

Còn luôn làm bộ dạng cấp trên bố thí nhân viên, đáng thương nhân viên, tất cả đều là vì nhân viên cấp dưới.

Buồn nôn!

Quản lý cấp cao vẫn đang nói chậm rãi trên sân khấu:

-... các bạn nghĩ mà xem, những người thất nghiệp, những người có hiệu suất công ty không tốt, những người có thể bị giảm biên chế bất cứ lúc nào, những người dựa vào công việc để nuôi sống gia đình, những người phí hết tâm sức lại chẳng làm nên trò trống gì.

Đừng nghĩ công ty có thể làm gì cho bạn, mà hãy nghĩ bạn có thể làm gì cho công ty.

Chết tiệt!

Trần Phù Nhược vô thức nắm chặt tay, lần trước cha hắn bị ngã gãy xương ở quê, hắn đã xin công ty cho nghỉ về nhà xem, vốn đã xin phép lãnh đạo giấy nghỉ nhưng tên quản lý cấp cao đó tình cờ ở trong văn phòng lại lên tiếng,

-Công ty hiện đang tranh thủ để đưa ra thị trường, tất cả mọi người đang ngày đêm không ngừng gian khổ phấn đấu. Nhưng hoàn cảnh đặc biệt của cậu, nếu cậu thấy khó khăn thật sự thì hãy về quê thăm bố mẹ đi, nhân tiện cho mình một chút không gian để suy nghĩ.

Ai cũng nghe ra…, ý của tên quản lý cấp cao là nếu hắn muốn xin nghỉ phép, chỉ sợ công việc này không giữ được nữa...

Trần Phù Nhược cần công việc này để nuôi sống bản thân, hắn ta có bạn gái phải chăm sóc, có cha mẹ phải phụng dưỡng, phải trả tiền thuê nhà, và các khoản vay nhà vay xe trong tương lai...

Rơi vào đường cùng, hắn ta từ bỏ việc xin nghỉ phép về quê, khi gọi điện video, hắn thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt bố mẹ.

Bình Luận (0)
Comment