Lý Ngang nhìn lên trần nhà bằng gỗ bình tĩnh nói:
-Đây là gì?
Vài giây trước, hắn còn đứng trên bậc thềm với Đông Phong Phá, nhìn về phía hành lang tầng hai,
Đột nhiên, một khối gạch dưới chân Lý Ngang sụp xuống, hắn theo bản năng giơ lên [Tam lăng cốt tiêm thương], cố gắng đặt thân thương ngăn trở thế rơi xuống,
Nhưng tốc độ rơi xuống vượt xa tưởng tượng của hắn, Lý Ngang thậm chí còn không kịp hô to một tiếng, liền rơi vào không gian tối tăm bên dưới viên gạch men sứ.
Chợt thấy mình bay ngang qua đập vỡ một cánh cửa gỗ rồi tiến vào một căn phòng ngủ, nhẹ nhàng trơn tru rơi vào một vật kim loại hình trụ khổng lồ cồng kềnh,
Ống tròn kim loại này dài 2.5 mét, rỗng bên trong và đường kính khoang gần một mét, đủ để chứa người đàn ông trưởng thành,
Bên dưới ống tròn kim loại là giá đỡ cũng được làm bằng kim loại.
Thân thể Lý Ngang bị vây chặt trong vật thể ống tròn, cổ và đầu lộ ra bên ngoài, gối trên một tấm kim loại rỉ sét kéo dài từ phía trước vật thể kim loại.
Nó trông giống như nằm trong một quan tài kim loại hình ống tròn.
Đổi lại là những người khác thì lúc này khẳng định đã bối rối giãy giụa không biết làm sao, muốn thoát khỏi cái quan tài kim loại này.
Nhưng Lý Ngang hoàn toàn không hoảng hốt, phát hiện mình tạm thời không có nguy hiểm, di chuyển thân thể, thay đổi tư thế nằm thoải mái, xoay cổ, trong lòng kêu gọi Sài đại tiểu thư:
-Sài Sài, vừa rồi cô thấy cái gì?
-Giống như anh nhìn thấy, mặt đất lõm xuống, anh bay ngang vào trong phòng.
Sài Thúy dừng một chút, nhìn về phía cánh cửa gỗ chậm rãi đóng lại ở góc phòng, nói:
-Bên ngoài căn phòng này là một góc hành lang--- hình như trông không giống hành lang ở tầng hai.
-Phòng ở của ngôi nhà này có chút kỳ quặc, trọng lực bất thường và cấu trúc không gian cũng bất thường.
-Ừm.
Lý Ngang gật gật đầu, gối cổ lên trên tấm kim loại xoay trái xoay phải, liếc mắt nhìn căn phòng:
-Giá sách, bàn làm việc nhỏ, đàn piano, búp bê vải, trước kia hẳn là một phòng trẻ em.
-Chính xác thì đó là phòng của một bệnh nhân trẻ em bị bại liệt.
Sài Thúy Kiều nghe vậy sửng sốt:
-Bại liệt? Làm sao anh biết?
Lý Ngang không trả lời, di chuyển bàn tay bị mắc kẹt trong vật thể kim loại ống tròn, mò mẫm qua lại trong khoan rỗng của ống tròn kim loại, nhanh chóng tìm thấy thiết bị van,
Lý Ngang vặn van, cổ kẹp phía trước ống tròn chậm rãi mở ra từ bên phải, để Lý Ngang có thể trượt vào trong ống tròn, đợi đến khi cửa trước của vật thể hoàn toàn mở, sau đó cả người hắn từ bên trong bò ra.
Sau khi Lý Ngang đứng vững trên sàn nhà, vỗ vỗ không ít bụi bặm dính vào người, dùng khớp ngón tay gõ vật thể ống tròn kim loại này có vẻ là dụng cụ y tế, bình tĩnh nói:
-Cái này thoạt nhìn có chút giống máy xào trà, tên là 'Phổi Sắt', là để cứu trợ bệnh nhân bại liệt mà phát minh ra.
-Bệnh bại liệt từ xưa đến nay, do cơ yếu, khó huy động cơ hô hấp, vì vậy bệnh nhân thường tử vong do khó thở, suy hô hấp.
-Trong thế kỷ 17, một nhà khoa học người Anh đã đưa ra ý tưởng áp dụng thông khí áp suất âm bên ngoài, để thúc đẩy hơi thở dựa trên các nguyên tắc của chuyển động hô hấp.
-Cho đến những năm 1830, Hoa Kỳ đã tạo ra một cơn sốt thiết kế nguyên mẫu cơ hô hấp áp suất âm, trong đó có một vật thể được gọi là Phổi Sắt để hỗ trợ bệnh nhân thở bằng cách tạo ra một môi trường áp suất âm nhân tạo.
-Trong những năm 1940 và 1950, Phổi Sắt được tìm thấy trong các bệnh viện trên khắp Hoa Kỳ, gắn bó hỗ trợ đến hơn 10.000 bệnh nhân bại liệt.
-Tuy nhiên, với sự ra đời của vắc-xin bại liệt, bệnh bại liệt có phương pháp điều trị thực sự hiệu quả, Phổi Sắt cũng rút khỏi giai đoạn lịch sử.
Lý Ngang nhìn vào bề mặt rỉ sét của thiết bị và bình tĩnh nói:
-Nếu bối cảnh của nhiệm vụ kịch bản này là cận hiện đại của địa cầu thì những năm đó chắc chắn sẽ ở gần những năm 1920 và 1930, hoặc về sau.
-Ách.
Sài đại tiểu thư trợn to hai mắt:
-Cái này mà anh cũng biết...
Lý Ngang dừng lại một chút, ngón tay của mình nhẹ nhàng cạo qua Phổi Sắt, lạnh nhạt nói:
-Trước đây tôi có một người bạn, gắn liền với căn bệnh này.
-Vì lý do này, tôi có một sự hiểu biết đặc biệt về lịch sử liên quan đến các bệnh tật như vậy.
Lý Ngang không tiết lộ thông tin cụ thể của người bạn kia, bất quá Sài đại tiểu thư tự động não, trong lòng hiểu rõ—Lý Ngang thế nhưng là từ trong cô nhi viện ra...
Cô nói có chút lúng túng:
-Tôi xin lỗi... thật không ý tứ.
-Không sao đâu.
Lý Ngang tiện tay vỗ vỗ Phổi Sắt, giãn gân cốt một chút, đi thẳng đến ngoài cửa phòng ngủ trẻ em, mở cửa phòng ra.
Ngoài cửa là một hành lang tối tăm, cấu trúc cực kỳ quái dị kỳ lạ, hành lang lúc thì hẹp lúc thì rộng, khi thì lên cao, khi thì hạ xuống.
Nơi vốn nên là cửa sổ lại dựng lên một cánh cửa gỗ lơ lửng, còn vốn nên là cửa ra vào thì lạ thiết trí một cái cửa sổ nơi đó.
-Quả thực giống như phá vỡ mấy trăm căn nhà, sau đó lại một lần nữa ghép chúng lại với nhau.
Lý Ngang trong lòng yên lặng nói, không bước vào hành lang mà trở lại phòng, đóng cửa phòng lại, không vội vàng dò tìm phòng ngủ trẻ em này.
-A, không đi tìm đồng đội sao?
Sài đại tiểu thư nhẹ giọng hỏi.
-Có thể, nhưng không cần thiết.
-Lý Ngang lắc đầu trả lời:
-Vừa rồi tôi ở trên cầu thang tầng một, không làm gì cả thì đã bị cơ quan cưỡng chế truyền tống đến nơi này,
-Với thực lực của tôi mà cũng không phản ứng kịp vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì,
-Tôi có lý do để tin tưởng rằng, mấy tên đồng đội khác cũng có thể đã xảy ra chuyển tượng tự.
-Loại trang viên này có diện tích quá lớn, cấu trúc nhà ở có quỷ dị kỳ quái, hiện tại đi tìm bọn họ đang rải rác khắp nơi, chỉ lãng phí thời hạn nhiệm vụ quý báu.
-Phải biết rằng có tám cơ quan bất thường cần được giải quyết.
-Hơn nữa cho dù tìm được, không nghĩ biện pháp tìm ra nguồn gốc của truyền tống thì cũng là uổng công.