Khu rừng rậm tràn ngập sương mù dày đặc, một bóng mờ to lớn hình dáng con người từ xa tới gần, lại gần mọi người, dừng lại trong sương mù.
Bóng mờ như muốn nói điều gì đó, trên mặt dân làng lóe lên vẻ giãy giụa, chần chừ một lúc, họ lẳng lặng bước vào trong sương mù dày đặc, đi theo bóng mờ rồi biến mất trong rừng.
Một cô bé trong vòng tay của mẹ, trên tay cầm một con rối ngựa,
Cô bé chớp chớp đôi mắt xanh lục nhạt của mình và nhìn ra bên ngoài khu rừng, người dân làng duy nhất không theo sau bóng mờ bước vào khu rừng.
Đó là một người đàn ông trung niên.
Cơ thể ông ta cũng nổi đầy mụn mủ, thậm chí mắt trái của ông cũng bị che khuất bởi mụn mủ mọc trên mí mắt.
Ông ta mặc trên người bộ quần áo miễn cưỡng coi là sạch sẽ và gọn gàng nhất, theo kiểu dáng quần áo và cuốn Kinh thánh nắm chặt trên tay, có thể đoán đây là một linh mục trong làng.
Cô bé và mẹ cô biến mất trong rừng, con rối ngựa trên tay cô vô tình rơi xuống, ngã trên phiến đá mọc đầy rêu.
-...
Vị linh mục nhìn những người dân làng đã bỏ rơi mình đi xa xăm, nhặt một hòn đá trên mặt đất lên và dùng mặt sắc nhọn của hòn đá để khắc một dòng chữ tiếng Anh trên một cái cây ở rìa rừng,
Sau đó, vị linh mục người đầy bọc mủ cầm quyển Kinh thánh cô đơn một mình, khập khiễng bước vào thôn.
-Ảo ảnh đến đây là kết thúc.
Ác Vô Niệm nói:
-Sau đó, tôi nhìn thấy giếng thang máy đầy thịt và vẫn đang không ngừng co lại.
Sâm Lâm Miêu lông mày nhăn lại thật sâu.
Đây cũng là một đoạn ảo giác khác, và theo mô tả của Ác Vô Niệm, thời điểm mà thực dân đổ nát, thậm chí trước cả khi Williams xây dựng biệt thự.
Hiện tại, không biết khoảng cách thời gian giữa hai cái này, và cái bóng mờ khổng lồ đã dẫn dụ dân làng vào rừng là cái gì ...
-Đợi đã.
Đôi mắt của Thợ Đá đột nhiên sáng lên, hắn ta nhìn Ác Vô Niệm và hỏi một cách nghiêm túc:
-Dòng chữ mà vị linh mục đó viết, có phải là Croatoan?
Để tránh Ác Vô Niệm không nhớ rõ, Thợ Đá còn cố tình lấy con dao rọc giấy, khắc dòng chữ tiếng Anh này lên sàn gỗ.
-Ây ...
Ác Vô Niệm nhìn dòng chữ tiếng Anh và nhớ lại:
-Hình như là đúng.
-Tôi hiểu rồi.
Thợ Đá thở ra một hơi dài rồi đứng dậy, đôi mày cau lại giãn ra rất nhiều:
-Đảo Roanoke.
-Roanoke?
Sâm Lâm Miêu nhướng mày:
-Hóa ra là như vậy.
Hai người đều hiểu đó là cái gì, chỉ có Ác Vô Niệm vẫn có chút mờ mịt:
-Ý là sao?
-Đảo Roanoke () là một hòn đảo ven biển ở Bắc Carolina, nước Mỹ, nằm ở phần phía nam của Vịnh Albemarle.
Lý Ngang mở miệng nói:
-Hòn đảo này tồn tại trên trái đất trong thế giới thực, nhưng theo tình hình hiện tại,
Nhiệm vụ kịch bản này chỉ mượn bối cảnh này, mà không phải thực sự diễn ra trong thế giới thực.
-Không sai.
Thợ Đá gật đầu và giải thích cho Ác Vô Niệm:
-Những ảo giác mà tất cả chúng ta đã thấy đều là lịch sử đã trải qua của thế giới trong nhiệm vụ kịch bản lần này.
Sự biến mất của những thôn dân thực dân mà cậu thấy đã thực sự xảy ra vào cuối những năm 1680.
Năm 1585, nhà thám hiểm người Anh John White đã đến đảo Roanoke ở phía đông của nước Mỹ và vẽ bản đồ của hòn đảo này.
Hai năm sau, ông dẫn đầu một nhóm người Anh nhập cư trở về, thiết lập thuộc địa. Khi ông quay trở lại Anh để bổ sung nguồn cung cấp, do chiến tranh trì hoãn cho đến năm 1590.
Khi ông quay trở lại, thuộc địa biến mất, hơn 120 thuộc dân Anh biến mất hoàn toàn, sống không thấy người chết không thấy xác, dấu vết duy nhất còn lại là dòng chữ tiếng Anh 'Croatoan' được khắc trên một cái cây.
Sâm Lâm Miêu nói tiếp:
-Sự kiện lịch sử này xảy ra trong thời gian thực, đã có rất nhiều học giả hoặc những người nhàn rỗi nghiên cứu nguyên nhân biến mất của những người thuộc địa trên đảo Roanoke trong hàng trăm năm qua.
Một số người tin rằng những thực dân trên đảo đã bị tấn công bởi thổ dân da đỏ bản địa, trong khi những người khác tin rằng họ đã tự mình di chuyển đến đất Mỹ.
Nguyên nhân mỗi người nói một kiểu, chưa có kết luận nào cho đến nay. Vụ mất tích tập thể này cũng khá nổi tiếng trong lĩnh vực thần bí học, và nó cũng được người khác lấy cảm hứng và quay thành phim truyền hình.
Tóm lại, trước mắt có thể giả định rằng, các sự kiện cậu thấy là nguyên nhân gốc rễ của tất cả các sự kiện trong nhiệm vụ kịch bản này.
Cần phải làm rõ cái bóng mờ khổng lồ đó là cái gì.
Lý Ngang lấy con rối ngựa ra, để Ác Vô Niệm phân biệt nó, xem nó có khớp với những gì trong trí nhớ của hắn ta không,
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, hắn lại nói chuyện với các đồng đội khác, hắn cũng phát hiện ra dòng chữ tiếng Anh croatoan trong khối ròng rọc.
-Mỗi khi gặp phải một bộ phận dị thường, nó sẽ kích hoạt một đoạn ký ức về quá khứ của ngôi biệt thự.
Lý Ngang liếc nhìn Ác Vô Niệm và nói:
-Dòng chữ trên ròng rọc chứng minh một điểm rằng ngay cả khi Ác Vô Niệm đã chết hoàn toàn, chúng ta cũng không đến nỗi không lấy được thông tin.
Như vậy có thể thông qua dòng chữ tiếng Anh đó để kết nối các manh mối với Đảo Roanoke.
Ác Vô Niệm toàn thân phát lạnh không thể giải thích được, sau khi nghĩ ra điều gì đó, hắn hỏi ba người còn lại:
-Đúng rồi, còn Đông Phong Phá thì sao? Các cậu không tìm thấy cậu ta sao?
-Không.
Thợ Đá lắc đầu:
-Sau khi mỗi người chúng tôi hoàn thành một mục tiêu nhiệm vụ và tụ hợp cùng nhau, đã lục soát hơn một nửa dinh thự,
Giữa đường liên tục tạo tiếng ồn, và không nhận được phản hồi từ Đông Phong Phá, cũng không tìm ra bất cứ manh mối gì về dấu vết của cậu ta, cuối cùng mới tìm thấy căn phòng tạp vật này.