- Anh ta chính là bóng đêm, là kỵ sĩ bóng tối của thành phố Ân này, anh ta muốn nhân dân trong thành phố Ân này phải, khụ, không đúng, là đám lưu manh trong thành phố Ân này phải rơi vào ác mộng.
Lý Ngang và Sài đại tiểu thư người xướng kẻ họa, nghe được những người khác không ngừng tỏ ra sửng sốt, đồng thời còn lén nháy mắt một cái khó nhận ra với Hôi Tẫn.
Hôi Tẫn liếc mắt lén nhìn Oán Ma một cái, sau đó nói với Lý Ngang:
- Anh bạn, tôi là thành viên của đội cơ động đặc nhiệm, chúng tôi đều là con người, còn tên đó là yêu ma, xin anh hãy giúp chúng tôi.
- Anh nói sao cơ?
Hai hàng lông mày của Lý Ngang dựng lên, nổi giật quát:
- Nghe anh nói vậy khiến cả người tôi phát run lên vì giận, dưới trời nắng như đổ lửa mà chân tay lạnh buốt, cái xã hội này còn có thể tốt hơn được nữa không, cuối cùng yêu ma chúng tôi phải sống như thế nào mới vừa lòng các người, nước mắt vô thức chảy xuôi, khi nào thì yêu ma chúng tôi mới có thể thực sự vùng lên...
Đột nhiên, Lý Ngang hơi dừng lại, xoa nắn cằm của mình một hồi, cau mày như đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu xa.
- Chờ tẹo, hình như ông đây là nhân loại. A, không sao cả.
Dứt lời, Lý Ngang nhếch miệng cười, giơ một ngón tay cái lên với Hôi Tẫn.
- ???
Nếu vẻ mặt hoang mang có màu sắc thật thì đó chính là vẻ mặt của Hôi Tẫn.
Oán Ma cảm nhận được giá trị tinh thần và giá trị lý trí đang không ngừng xói mòn trong cơ thể, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Giả điên giả rồ.
Ngón tay xương trắng búng một cái, mấy đóm lửa xanh lập tức bay về phía Lý Ngang.
Lý Ngang đứng im tại chỗ không nhúc nhích, Sài đại tiểu thư đứng bên cạnh hắn thì lại cử động, mũi chân điểm trên mặt đất rồi bay lên một tảng đá, vô cùng chuẩn xác đánh bay tất cả những đám lửa xanh mà Oán Ma đánh ra.
- Được lắm, vừa rồi bọn họ nói mày là yêu ma tao còn chưa tin lắm, nhưng giờ nhìn mày tay không đánh ra cầu lửa như vậy ta đã không còn nghi ngờ gì nữa.
- Hừ.
Oán Ma lại phất tay lên, luồng gió yêu ma đen nhanh xen kẽ qua mấy ngón tay xương xẩu trắng xóa của Oán Ma đánh về phía Lý Ngang.
Lý Ngang điểm mũi chân xuống đất, thân hình mạnh mẽ vọt lên, không ngừng nhảy vọt xê dịch từ mặt trần lối vào và vách tường, dùng tay dung nhập dòng năng lượng đang dao động thành cây giáo dài đâm mạnh vào luồng gió yêu ma, sau đó khuấy động.
Không chỉ đánh nát những bộ đầu lâu đang truy đuổi muốn cắn xé hắn mà còn khuấy tan luồng gió yêu ma, đánh gần như không còn.
Lý Ngang nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, vẻ mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, lập tức phát giận với Oán Ma:
- Đồ em trai thối, gieo nhân nào thì gặp quả đó, báo ứng của mày chính là tao.
- Loại yêu ma như mày lại gan lớn dám vào thành phố Ân phá hoại của công, hôm nay tao nhất định sẽ khiến mày không có quả ngon để ăn, chuẩn bị vào tù tai ương ngồi đi!
Dứt lời, Lý Ngang giơ cây giáo dài lên nhanh chóng lao về phía Oán Ma. Vẻ mặt của Hôi Tẫn đột ngột thay đổi, hô lớn:
- Cẩn thận...
Còn Oán Ma lại đang nở nụ cười lạnh lùng.
Oán Ma không tránh không né, đón đầu Lý Ngang mà đến, Thanh Trùng trong lồng ngực bộc phát ra ánh sáng xanh biếc rực rỡ càng ngày càng sáng rực.
Trong tai nghe của Lý Ngang đang phát "Khúc dạo đầu của hội Tiểu Đao"(*), Tam Lang Cốt Tiêm Thương ở trong tay không hiểu sao lại bỗng dưng nghiêng lệch hẳn về một bên, toàn bộ đánh về phía Hôi Tẫn, may mà trình độ kiểm soát thân thể của hắn tương đối tốt, ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đột ngột dừng chân, xoay người lại, đâm xéo Tam Lang Cốt Tiêm Thương đang chứa năng lượng gợn sóng mạnh mẽ lên mặt đất, khiến cho lưỡi thương đâm thẳng vào Oán Ma ở đối diện.
(*)Khúc dạo đầu của hội Tiểu Đao (The Small Sword Society Overtune): khúc nhạc mở màn của một vở kịch về hội Tiểu Đao (một hội kín bí mật trong lịch sử Trung Quốc).
Thân thể Oán Ma đột nhiên ngừng lại, tránh cho bản thân bị mũi thương nhắm vào đâm thủng, song chưởng khép kín, chụm vào nhau, mười ngón bạch cốt sắc bén tụ lại một chỗ, xiên về phía Lý Ngang.
Hôi Tẫn quyết định rất nhanh, cúi nửa người xuống, hai tay của Hôi Tẫn biến hóa đào lỗ trên mặt đất, bụi bặm từ dưới chân bốc lên tạo thành lá chắn, hình thành Kim Tự Tháp ngay tại chỗ, bao xung quanh Lý Ngang và bản thân hắn.
Sau thời gian ngắn ngủi trì hoãn, lòng bàn tay Oán Ma giống như súng phun lửa bất chợt phun ra ngọn lửa màu xanh vô tận, hoàn toàn bao phủ vị trí vừa rồi của Lý Ngang và Hôi Tẫn.
Nhiệt độ bên trong đột nhiên tăng lên, Vu Mộc đứng cách một khoảng cũng cảm giác như tóc bị cháy cuốn lại, hai mắt không cách nào mở ra, cổ họng và xoang mũi bị kích thích sinh ra đau đớn, cả người như ngâm trong bồn lửa.
Cộp, cộp.
Chân của Thanh Nga Giáp không chạm xuống đất, chợt xuất hiện ở sau lưng Oán Ma, lặng yên không một tiếng động mà vung quyền bên phải nhắm vào đầu lâu của Oán Ma.
-Không có...
Trong lòng Oán Ma cười lạnh, nhưng mà chữ “ích” còn chưa kịp chạy qua trong lòng, nắm đấm thép của Thanh Nga Giáp đã đấm thẳng vào đầu của hắn.
Bốp!
Dưới một lực mạnh mẽ như thế, động tác phun lửa của Oán Ma trực tiếp bị gián đoạn, cả thân hình quay cuồng bay ra ngoài, giống như là vận động viên thể thao quay người ở trên không trung không biết bao nhiêu vòng.