Hắn ta quay đầu lại, nhìn về phía Lý Ngang, nói:
-Trong lần thí nghiệm tâm lí của anh, có nhắc đến một câu chuyện xưa. Trong lúc anh ở bệnh viện chăm sóc mẹ, gặp được một cậu bé chín tuổi ăn nấm độc cực mạnh, mẹ của cậu bé ấy cũng là bệnh nhân tâm thần hơn nữa cũng bị trúng độc, đang cấp cứu và điều trị ở bệnh viện. Bố của cậu bé thì đang đi làm công nhân ở thành phố khác.
-Ngay thời điểm họ hàng bên nội chạy tới bệnh viện, anh phát hiện hai mắt cậu bé hướng ra phía ngoài trợn lên, phản ứng chậm chạp, giọng điệu ề à, chỉ có thể miễn cưỡng hiểu lời nói của người khác. Cậu bé cũng là một người ngốc, hơn nữa trong gia đình ấy chỉ có một người là bình thường. Người cha khiếm khuyết của hai mẹ con muốn chạy chữa cho bọn họ, nhưng bởi vì trong nhà thật sự quá nghèo, không có đủ sức để gánh vác chi phí của phương pháp lọc máu.
-Vài ngày sau, người cha bỏ đi, tất cả mọi người đều nghĩ người cha sẽ để đứa nhỏ lại bệnh viện mặc kệ sống chết. Hai ngày sau, người cha quay trở lại, họ hàng của anh ta nói mẹ của cậu bé ở bệnh viện tuyến dưới đã qua đời, bố của cậu bé đã “đập nồi bán sắt” mượn được một vạn đồng để trị liệu theo phương pháp lọc máu.
-Số tiền vay mượn này chỉ đủ làm hai lần, tác dụng không cao, nhưng cha của cậu bé quyết định thử một lần. Sau khi lọc máu xong, bệnh tình của cậu bé ổn định, bố của cậu bé lại biến mất, khi anh ta quay trở lại, họ hàng nói người cha quay về quê để làm hậu sự cho vợ, đã không còn chút tiền nào nữa, chỉ có thể kiên trì theo phương pháp trị liệu này đồng nghĩa với việc chờ chết.
-Bởi vì cha của cậu bé là một người khuyết tật, cách biểu đạt tình cảm của anh ta tương đối ngô nghê, vài ngày sau đứa nhỏ lại bị vàng da, bố của đứa nhỏ do dự rất lâu, cuối cùng quyết định hiến giác mạc cho đứa nhỏ mà đối với một bộ phận người dân sống ở nơi lạc hậu mà nói, bỏ đi giác mạc cũng đồng nghĩa với việc chết không toàn thây. Bố của đứa bé trả lời, anh ta đặt hy vọng vào đôi mắt của cậu bé, chỉ có thể sử dụng phương pháp này để sống sót mà thôi.
-Vài ngày sau, đứa bé không trụ được nữa, thi thể được bố đưa về. Mấy tuần trôi qua, làm mọi người nhớ tới mấy ngàn tiền trị liệu mà vẫn không có người tới trả, chỉ có thể để đó làm vốn chờ đến lúc bệnh viện cần trả tiền, khi bố của đứa bé trở lại, dựa vào việc vay mượn mới có thể thanh toán tiền nợ.
-Họ hàng bên nội cảm ơn bệnh viện đã liên hệ với kho giác mạc, nói bố của đứa bé đã có ý định đưa nó đi hỏa táng, chuẩn bị ra ngoài tìm công việc để trả nợ cho bọn họ, còn có một đứa bé phải nuôi nữa.
-Bên trong sơ yếu lý lịch của cậu có nói, chuyện này với mẹ của bệnh nhân tử vong, gây ra cho cậu ám ảnh tâm lý khá lớn. Nó dạy cho cậu biết người đời ai cũng có cái khổ.
Phúc Trùng gật đầu rất nhẹ, hơi xúc động nói tiếp:
-Cậu không đặt hy vọng dựa vào Thận Long để đến hiện thực đại đồng. Cậu càng hy vọng, để cho Thận Long lưu ở bên trong khu vực Tù Ma Quật, đàm phán cùng nó, ra lệnh cho nó dâng ra một định lượng long huyết nhất định, tiến hành pha loãng, chế tạo giá rẻ với quy mô lớn, đủ để chữa trị tất cả những loại tễ thuốc của thế gian. Ung thư, viêm phổi biến chứng, viêm tuyến tụy cấp, bệnh bạch cầu dòng tủy mãn tính... Mỗi bệnh đều khổ, chỉ có thể tự vượt qua, tất cả bệnh tật mà tạo thành cực khổ của nhân gian, đều có thể bị một giọt long huyết bé nhỏ không đáng kể xóa đi hoàn toàn.
Phúc Trùng vươn tay ra chỉ về phía đèn cung đình trong tay Lý Ngang, trịnh trọng nói:
-Muốn có được long huyết thì phải có điều kiện tiên quyết, đó chính là đưa đèn cung đình cho tôi. Phối hợp với tôi, tôi có thể lấy sinh mệnh ra đảm bảo, làm vật thí nghiệm cho phương án của cậu.
...
Lý Ngang rơi vào trầm mặc.
Không thể không nhắc tới, cho dù là lấy Phúc Trùng làm đại biểu kết cấu của đại đồng, vẫn là phương án Tế Tửu long huyết của chính mình, đều có chỗ hợp lý nhất định.
Thậm chí ngay cả quyền quý bên trong Hoa Quỳnh chỗ phương án phổ biến nhất, khác quan mà nói cũng có thể ngăn cản được Thận Long thoát ra từ khu vực Tù Ma Quật để tới ma triều.
-Nói rất có lý.
Lý Ngang gật đầu nhẹ, đảo mắt nhìn xung quanh đám người cuồng loạn, những khuôn mặt dữ tợn của đàn ông, đàn bà, người gia, trẻ nhỏ.
Quay đầu cười với Phúc Trùng rồi nói:
-Nhưng mà tôi từ chối.
-… Anh có biết mình đang nói cái gì không?
-Đương nhiên.
Lý Ngang gật đầu cười, nói:
-Dựa theo lối suy đoán của tôi, chỉ cần giết ba người các anh, cũng đủ thỏa mãn yêu cầu nhỏ bé nhất để khống chế của Thận Long rồi đúng không?
So với việc hy sinh những người này, tôi càng muốn hy sinh các anh hơn đấy.