Đám người xung quanh điên cuồng la lên, gương mặt của bọn họ trở nên tái nhợt, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được nếp nhăn hiện lên trên mặt họ, bọn họ giống như cá bị mắc cạn, từ trong miệng điên cuồng phun ra sương khói màu đen.
- Ha ha ha ha ha
Bóng người áo đen kia, không hiểu vì sao lại bất ngờ bật cười.
- Mày giết bọn chúng rồi, cũng được thôi, mùi vị của hai tên phế vật này rất hấp dẫn, tao phải tốn nhiều công sức lắm, mới nhẫn nhịn không ăn luôn bọn họ.
Hắn dùng giọng nói khàn khàn không giống tiếng người, thong thả nói xong, rồi vươn cánh tay không có da ra, chậm rãi cởi bỏ mũ trùm đầu xuống, lộ ra gương mặt của một con vượn, hoàn toàn được tạo thành từ mầm thịt và bộ lông màu đen.
- Tao nên nói là, đã lâu không gặp sao?
Sơn Tiêu.
Sơn Tiêu, hay trước đây còn được gọi là Đạo Trí đại sư, Vương Quan đại sư, rốt cuộc đã bị nhốt ở nơi sương mù này bao lâu rồi?
Ngay cả chính hắn cũng không còn nhớ rõ.
Hắn mơ hồ còn nhớ được, bản thân bị một người gọi là "Sư phụ" đưa đến một tầng tối tăm hẻo lánh của hang Tù Ma, yên lặng ngủ đông với dáng vẻ giống như một con sâu ở trong kén, chờ đợi một ngày nào đó được gọi thức dậy.
Bên trong cái kén, mầm thịt ở trên khắp cơ thể hắn từ trạng thái hỗn loạn dần dần bình tĩnh trở lại, bên ngoài thân thể lại mọc ra bộ lông một lần nữa.
Ký ức ngây ngô dại dột lần lượt tìm về, những ký ức không trọn vẹn của nửa đời người cũng được chắp nối lại.
Có lẽ là do ảnh hưởng của sương mù, nên thời gian hắn tỉnh lại sớm hơn dự đoán của sư phụ kia.
Nhưng mà, đó cũng không phải là việc tốt đẹp gì.
Ý chí một lần nữa đánh thức Sơn Tiêu, hắn phát hiện chính mình chỉ có thể nằm co rúm trong cái kén chật hẹp này, tai không nghe được, mắt cũng không nhìn thấy, không nâng được tay, chân không thể hạ xuống, dốc hết toàn bộ sức lực cũng không làm gì được cái kén, chứ đừng nói đến việc trốn thoát khỏi đây.
Tối đen, bóng tối cô độc, lặng im như tờ, đó là tất cả những gì mà Sơn Tiêu có thể cảm nhận được.
Thời gian hoàn toàn mấy đi ý nghĩa, lúc đầu Sơn Tiêu còn có ý định tính toán thời gian, để đánh dấu thời gian cho bản thân.
Nhưng theo thời gian trôi qua, hắn cuối cùng cũng từ bỏ vị đạo trưởng Xích Đỗ Tử kia, chính là người đã gieo vào lòng hắn ý niệm thần thánh rằng “tương lai có thể sẽ có người đánh thức mày thôi”, nhưng không hề đưa ra thời hạn cụ thể.
Có lẽ ngay cả bản thân Xích Đỗ Tử, cũng không thể khẳng định được liệu quân cờ được đánh ra tùy hứng này trong tương lai có hữu dụng hay không.
La lên không có ai đáp lại, giãy dụa cũng chẳng ai để ý tới.
Lúc trước vị đại thánh kia của họ nhà khỉ bị nhốt dưới chân núi, ít nhất còn được nhìn thấy bầu trời, hoa cỏ, cây cối, cũng có thể nghe được tiếng côn trùng kêu, chim hót vang, thỉnh thoảng còn được nếm vị chua, vị ngọt của trái cây.
Mà Sơn Tiêu chỉ có thể làm bạn với không gian tối đen như mực, sự yên ắng, cô độc và một tương lai hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng gì.
Vì thế, hắn rơi vào trạng thái phát điên.
Mầm thịt hỗn loạn, mọc đầy trên da hắn, sự kích động muốn phá hủy tất cả mọi thứ hoàn toàn chiếm trọn tâm trí, một con vượn khổng lồ to lớn, lại bị ép ở trong cái kén chật hẹp, hắn dùng nắm đấm của mình để phá một lớp kén hơi mỏng thành nhiều hình dạng khác nhau.
Nhưng cho dù là yêu ma mất trí ở trong trạng thái mầm thịt cuồng loạn, cũng không thể phá vỡ kén.
Mà ngược lại còn bị ảnh hưởng bởi trận pháp được khắc ở bên trong và ngoài cái kén, dần dần hắn cũng tỉnh táo trở lại, một lần nữa để cho lý trí của chính mình làm chủ.
Sơn Tiêu đã không còn nhớ rõ được, trong những năm tháng dài đằng đẵng này rốt cuộc hắn đã phát điên bao nhiêu lần, hiện tại trong trí nhớ của hắn, có bao nhiêu phần là hồi ức sai lệch bị thêm vào bởi những suy nghĩ hỗn tạp trong trạng thái mầm thịt cuồng loạn.
Nhưng mà, hắn vẫn còn nhớ rõ, mùi trên người những kẻ đã giết chết người của hắn.
- Còn nhớ ta không?
Sơn Tiêu nói nhỏ, trong nháy mắt thân hình nó đã trở nên to lớn, áo đen khoác trên người nó cũng trực tiếp bị xé rách, bay trong không trung.
Xuất hiện tại chỗ, là một con "Quái vật" cao hơn sáu mét.
Nó có hình dáng của khỉ mặt chó, mỗi mội tấc ở trên người nó đều do mầm thịt tạo thành, thỉnh thoảng còn có có những nhúm lông dày mọc trên đó.
Nửa người trên như hình tam giác ngược, to lớn hơn nửa thân dưới, cánh tay thô bự và rắn chắc như hai thanh xà nhà, đấm xuống mặt đất giống khúc gỗ phá cổng thành.
Mầm thịt mọc chi chít trên khuôn mặt của Sơn Tiêu bởi vì bị kích thích quá độ, mà đồng loạt vỡ ra, máu đen bắn khắp nơi.
Nó nhấc nắm tay lên, chỉ cần đấm nhẹ lên mặt đất, vậy mà lại khiến cho mặt đất xuất hiện khe nứt.
Đùng, đùng.
Mặt đất khẽ chấn động, dù là đứng cách mấy chục mét, Lý Ngang vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong cơ thể khổng lồ của đối phương.
- Ha ha ha!
Trên khuôn mặt dữ tợn bê bết máu đen của Sơn Tiêu, lại lộ ra nụ cười hưng phấn điên cuồng khiến mặt hắn nứt ra, thật sự từ giữa gương mặt đã bị nứt, có một cái đầu xuất hiện với mầm thịt dày đặc, như những con giun điên cuồng vặn vẹo.
- Ta chính là Sơn Tiêu bị các ngươi nghiền xương thành tro đây!
- Thật xin lỗi, ai cơ?
Lý ngang vung trường thương, trầm giọng nói:
- Người ngươi muốn báo thù chính là những kẻ đã giết người của ngươi, có liên quan gì với Tế Tửu bọn ta chứ?
Cũng may là Tế Tửu thật sự đang ở cách nơi này cả ngàn cây số, không nghe được những lời này, để tránh hắn lại cảm thấy đau trứng thốn cúc.
- Ha ha ha!
Sơn Tiêu hoàn toàn không để ý đến những lời biện hộ của Lý Ngang, đấm vào ngực một cái, rồi dùng dáng vẻ nhanh nhẹn không hề phù hợp với thân hình khổng lồ, nhảy lên cao, rồi rơi xuống chỗ mà Lý Ngang đang đứng.
Lý Ngang né qua một bên để tránh khỏi hai cánh tay của Sơn Tiêu đang đập xuống, trong nháy mắt bóng người hắn biến mất ngay tại chỗ.