Chế độ quản lý của Trung tâm tị nạn, cơ bản tương đồng với chế độ quản lý khẩn cấp khi xảy ra thiên tai.
Hơn nữa cơ sở hạ tầng bên trong bên ngoài thành phố hoàn toàn không bị hư hại gì, quản lý vận chuyển vật tư khẩn cấp, xe của nhân viên hậu cần đi lại cũng vô cùng nhanh chóng và kịp thời.
Vào khoảng tám giờ sáng, các Trung tâm tị nạn (Cục Đặc Sự ở vùng ngoại ô, tận dụng lều trại và thùng đựng hàng với mục đích mở ra hàng trăm Trung tâm tị nạn, các thành phố xung quanh Ân thị cũng thu nhận rất nhiều cư dân Ân thị) ngay lập tức tiến hành tuyên truyền tin tức.
Tuyên bố rằng Ân thị đã được nhóm nghiên cứu khoa học của Chính phủ xác nhận hoàn toàn an toàn, cư dân Ân thị có thể dựa theo danh sách, đi xe buýt của thành phố hoặc tự lái xe cá nhân, trở về trong thành phố.
-Nhanh như vậy đã xác nhận Ân thị an toàn rồi à?
Lý Ngang ẩn trong đám người khẽ khàng nói:
-Hoặc là Cục Đặc Sự đã lợi dụng phương pháp nào đó, triệt để phong ấn Tù Ma Quật.
Hoặc là chính bọn họ xác nhận, Tù Ma Quật đã rời khỏi Ân thị.
Lý Ngang suy nghĩ, vẫn cảm thấy khả năng đằng sau lớn hơn một chút. Dựa theo cách nói của Hạn Bạt, Tù Ma Quật đã có được ý thức của chính mình, có thể mọc chân chạy trốn, hơn nữa lúc Hạn Bạt rời đi Tù Ma Quật cuối cùng, ánh nắng mặt trời nóng bỏng được phóng ra, cũng đã giết chết phần lớn yêu ma.
Nói không chừng hiện giờ Tù Ma Quật đã chạy trốn tới rãnh biển Mariana hoặc là khu vực kiên cố ở bờ tây Hoa Kỳ...
-Vấn đề vẫn ở chỗ Ma Tai đấy, nếu như ma triều quét qua dữ dội như trong lời nói, mấy người ở Cục Đặc Sự có thể ngăn chặn được à?
Lý Ngang có tâm sự nặng nề, trên mặt không bộc lộ ra biểu cảm gì, cũng giống với các cư dân khác của Ân thị nghe tin tức, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Dựa vào tin tức của Trung tâm tị nạn, tất cả cư dân đều phải đi theo từng đợt, từng nhóm sẽ quay về Ân thị, là do chỉ thị của Chính phủ ban hành xuống, từng bước khôi phục sinh hoạt sản xuất.
Quá trình này có thể mất thời gian khoảng ba đến bốn ngày.
Sau khi thông báo kết thúc, Lý Ngang và những cư dân khác cùng nhau về phía lều trại tập trung.
Bên ngoài lều trại của Lý Ngang, còn có hai hộ gia đình là người bản địa Ân thị, và có bốn người thanh niên đến Ân thị tham quan triển lãm Anime.
Lý Ngang đang nằm trên chiếc giường giản dị của mình cầm điện thoại chơi, xem các web page...
Trong tai thỉnh thoảng lại nghe được âm thanh của mấy hộ gia đình xung quanh đang thảo luận.
Hai hộ gia đình này đều nhỏ giọng bàn luận, là việc quay lại Ân thị, hay là sang thành phố khác để lánh nạn, mà Trung tâm tị nạn cũng không ngăn cản những cư dân ở đây rời khỏi Ân thị.
Mà nhóm thanh niên kia đến Ân thị để tham quan triển lãm Anime, một nửa là hoang mang sợ hãi, một nửa là hồi hộp hưng phấn, thế hệ này từ nhỏ đã được tiếp cận với đủ loại tác phẩm giải trí, đối với khái niệm về yêu ma, tiên hiệp, dị năng, linh khí, võ thuật, vu thuật, nhẫn thuật cũng không xa lạ lắm.
Bây giờ lại biết được tin tức năng lực siêu nhiên thật sự tồn tại, làm sao có thể kiềm chế được xao động hưng phấn trong lòng, đều lên internet thu thập thông tin được công bố ra trước mắt, có một bộ phận tư liệu liên quan đến Trò chơi chết chóc.
Cũng ở trên các trang mạng xã hội mà thỏa sức tưởng tượng (lúc này mạng lưới quản lý internet cũng cực kỳ bận rộn).
Cũng trong căn lều đó, một người thanh niên mặc trang phục anime đang ngồi bên mép giường, nhỏ giọng nói với các bạn:
-Chúng mày xem, trên offical website của Ủy ban Điều phối và Quản lý Sự kiện Đặc biệt Toàn cầu viết, tố chất người chơi, chủ yếu là do hệ thống của Trò chơi chết chóc ngẫu nhiên chọn lựa.
Dựa theo số liệu trước mắt mà các quốc gia thu thập được, người chơi là người có tố chất đặc biệt, xác suất chọn lựa của hệ thống rơi và những người như thế rất cao.
Tao cảm thấy, tao có thể được chọn.
-Mày thì có thể được chọn quái gì.
Một thanh niên đầu đinh xoay người, liếc mắt coi thường:
-Năm năm thi đại học thì lấy ba năm làm nháp có đúng không? Hạng mục khảo sát thể chất trong trường học mày vượt qua không? Đạo đức, trí tuệ, thể chất, lao động, dáng vẻ phát triển toàn diện à?
Chơi nông trại năm nào cũng hạng đồng, chơi game PubG quanh năm chẳng bắn được phát nào, màn hình liên minh lúc nào cũng trắng đen, với trình độ thao tác của mày, làm người chơi chắc là thành đồ ăn.
-Tao thèm vào.
Thanh niên đang mặc trang phục anime nổi giận, quát lên:
-Mày nói làm như mày có thể trở thành người chơi ấy.
-Tao cũng chẳng nói tao có thể làm được.
Thanh niên đầu đinh bĩu môi, nói:
-Không có bọ cánh cam đừng ôm đồ sứ sống, muốn đội được vương miện phải chịu được sức nặng của nó, tao đối với khả năng của mình vẫn có lòng tin.
Thực tế muốn để cho tao từ bỏ cuộc sống bình yên trước mắt này, để chuyển sang sống cuộc sống lưỡi đao dính máu, tao cũng không cần.
-Ái chà, tỉnh táo thế cơ à?
Một người có vóc dáng gầy gò đeo mắt kính cười nói:
-Không giống mày gì cả.
-Ha ha...
Thanh niên đầu đinh liếc mắt khinh thường:
-Phu quân anh hùng, lòng ôm chí lớn, bụng có mưu kế tốt, có cơ hội chứa đựng vũ trụ, người cũng có thể phun ra nuốt vào ý chí thiên địa.
Vẫn nên để cho những người kiệt xuất như vậy làm người chơi đi.
-Nếu con người không có ước mơ, thì cũng chẳng khác gì con cá ướp muối đúng không?