Sau khi thanh toán với thuyền trưởng và bộ ngành nơi đó một khoản tiền, dùng bảng hiệu ‘Đưa nhân tài vào’, trực tiếp đi đến tù trưởng của bộ lạc Châu Phi, mua một nhóm người dân Châu Phi bị mù chữ, chuyển đến trấn Hameln.
Ngay từ đầu, dân trấn đối với những người da đen gốc Phi này luôn giơ hai tay đón chào, quyên tiền quyên vật rất nhiều.
Nhiệt tình đến từ dân bản địa dường như đã lật ngược tình cảnh của những người dân gốc phi ăn không no mặc không ấm ở quê hương Châu Phi.
Ăn no mặc ấm, sau khi cảm nhận được những ngày làm người tự do, những người này được sắp xếp ở trong tân quán viện ca kịch, bắt đầu kiếm chuyện để làm không thể suốt ngày bị người vậy xem giống như con khỉ? Dù sao phải tìm một vài chuyện để giải quyết.
Kết quả là, những người gốc Phi này chiếm đường, bàn ngày ca hát khiêu vũ, ban đêm nhóm lửa tiếp tục ca hát khiêu vũ.
Ban đầu là dân chúng trong trấn rất thích:
- Nhìn vũ đạo của tràn ngập dạ tính mị lực của Châu Phi, lệ hoen ướt mắt chúng tôi.
Nhưng theo thời gian, tồn tại cư dân gốc Phi, ảnh hưởng đến sản xuất và cuộc sống thường ngày của người dân trấn Hameln.
Ban ngày không ai có cách đi qua bọn người Châu Phi đang nhảy nhót (quấy rầy đến người Châu Phi nhảy nhót rất dễ khiến người khác cho là mình đang kỳ thị), buổi tối mọi người cũng không cách nào đến viện ca kịch hoặc quán bar thư giãn.
Tồi tệ hơn là, một vài thanh niên trai tráng như con tinh tinh, thích đến bar uống rượu, uống xong còn không trả tiền, phá quán bar, ẩu đả người đi đường, tốp năm tốp ba quấy rối con gái.
Dựa vào việc người dân trấn Hameln thích mang người khác chủng đến để đa nguyên hóa, nhưng khi dao nằm trên đỉnh đầu mình, xung đột mới bắt đầu nảy sinh, tất cả mọi người đều nhớ lại những ngày tháng tốt lành vẫn chưa đưa tộc người gốc Phi này vào.
Đương nhiên, lời này chỉ có thể nghĩ trong lòng, chứ nói ra chắc chắn là không nói được rồi.
Ai dám phản đối cư dân gốc Phi, hoặc mọi người hiệu triệu trục xuất bọn chúng, trăm phần trăm tất cả mọi người tấn công, thậm chí còn có thể bị tống giam với tội danh phá hư đoàn kết, ngăn cả dân tộc đa nguyên hóa, và kỳ thị chủng tộc nghiêm trọng.
Tất cả mọi người đều giận mà không dám nói gì, chỉ có trút lửa giận lên trưởng trấn người đã vạch ra kế hoạch này.
Giây phút này, trưởng trấn đầu trọc bị tầng tầng lớp lớp thị dân vây kín, rất khó quyết định, dù sao hắn chẳng thể nào trục xuất những người dân gốc Phi đó.
Cái này không chỉ là triệt để phủ nhận hành động lúc trước của hắn, còn bị cho là phá hoại đa nguyên hóa, mà còn bị lấy làm tài liệu giảng dạy trong hệ thống vương quốc Rue, triệu hồi đến quốc đô vương quốc Ruen, tiếp nhận điều tra.
- Bình đẳng và mối đoàn kết vững chắc giữa nữ vương băng giá và các chủng tộc rất vững chắc không thể nào bị phá vỡ!
Trưởng trấn hết kiên nhẫn để chịu mọi lời nhục mạ thô tục của người dân trong trấn, phất tay, trấn áp tiếng hô hào của mọi người:
- Được rồi! Mọi người!
- Tôi biết mọi người có nhiều yêu cầu.
- Nhưng nhưng yêu cầu này phải tuân thủ và thỏa mãn pháp luật của vương quốc Ruen.
Trưởng trấn uy hiếp môt câu, rồi lại nói:
- Trước kia, kế hoạch đưa người Châu Phi vào, đã được tất cả mọi người đồng ý, bây giờ tôi có thể lấy ra đơn tình nguyện có chữ ký của mọi người.
Rất nhiều người trong trấn, trên khuôn mặt hiện ra nét xấu hổ, ngay sau đó mồm năm miệng mười rùm beng lên, hiên như mọi người lựa chọn quên đi cảnh tượng bản thân khóc lóc nài nỉ đưa dân Châu Phi vào như thế nào.
- Đối với chuyện này, thân là trưởng trấn được trấn Hameln lựa chọn, tôi có trách nhiệm giải quyết các vấn đề xuất hiện trong quá trình sống chung.
Trưởng trấn chậm rãi nói, nhanh chóng bổ sung thêm một câu:
- Đương nhiên, tôi cam đoan điều kiện tiên quyết là không để sản xuất và đời sống hàng ngày ảnh hưởng đến sự tôn kính yêu mến với người dân Châu Phi.
Kỳ thật người da đen trong trấn Hameln thậm chỉ cả vương quốc Ruen, chỉ có thể sinh hoạt, vốn rất ít nhà máy dám thue công nhân người châu Phi, bọn họ tình nguyện thanh toán phí phụng dưỡng, cũng không chịu tuyển công nhân Châu Phi vào nhà máy.
Nghe lời nói của trưởng trấn, dân chúng trong trấn đều lộ ra nét hưng phấn, vị thân sĩ phát biểu ban đầu kia (được đề cử cho lần bầu cử trưởng trấn tiếp theo) nghi ngờ nói:
- Trưởng trấn, ông định dùng thủ đoạn gì để quản lý, khụ khụ ý tôi là giải quyết vấn đề này?
- Chuyện này sao.
Trưởng trấn mỉm cười thần bí:
- Mọi người đi theo tôi.
Dứt lời, trưởng trấn nhảy xuống đài, dẫn người dân, đi về một tiểu trấn khác.
Frederick và nhóm người chơi nhìn nhau, rồi nhanh chóng bám theo.
Đồng thời lẫn trong đám người, Lý Ngang xoa cằm, hắn dường như đã đoán được, trong trấn nhỏ này đã xảy ra chuyện gì.
Động tác nhỏ của hắn làm John Joyce chú ý, vị đặc công CIA trước kia này sáp tới, nói nhỏ:
- Đao ca, cậu cảm thấy đây là đâu.
- Chàng thổi tiêu xứ hameln.
Lý Ngang nói đơn giản, trên mặt John Joyce hiện ra nét mặt hiểu rõ.
[Chàng thổi tiêu xứ Hameln] là truyện cổ tích lưu truyền ở Châu Âu, truyền thuyết kể rằng trấn Hameln bùng ra trận dịch chuột nghiêm trong, người dân không có cách không chế, thẳng đến chàng thổi tiêu có năng lực xuất hiện, nói có thể diệt chuột, nhưng phải dùng tài phú trong trấn là quà đáp lễ.
Đợi đến anh chàng cất tiếng sáo, chuột trong thành liền tuân theo tiếng sáo, xếp hàng nhảy vào sông. Sau khi chuyện thành công, dân trấn Hameln quỵt nợ, chàng trai thổi tiêu thổi tiêu lên lần nữa, bắt cóc trẻ con toàn trấn.
Truyện cổ tích này có thể nói là rất nổi tiếng, nhưng liên hệ với trấn Hameln lúc này, thật sự có chút liên tưởng thú vị.
- Đây chẳng phải là so sánh dân Châu Phi với chuột?
Tròng lòng John Joyce cười khổ.
Mà nét mặt của người đan ông trung niên Bob, như táo bón, dường như cảm nhận được so sánh ác ý từ thế giới.