(*tấu nói, một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm, tấu hài thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt)
Các cư dân hậu duệ Châu Phi, hoặc là mở cửa sổ ra, tựa vào cửa sổ để nhìn xuống, hoặc là đi ra khỏi hẻm nhỏ, tựa vào những bức từng hai bên mà nhìn Hippie.
Hippie lại hát ca dao ngày một to hơn, chậm chạp đi về phía trước, đi ra khỏi khu dân cư của người da đen, nhưng mà, hoàn toàn không có ai đi ra, đuổi theo bước chân của hắn.
Mắt thấy sắp ra khỏi đường phố, Hippie có phần không cam lòng mà đi vòng vèo rồi trở lại, lại càng đánh trống mạnh hơn, song, chẳng qua những người dân da đen dùng một loại ánh mắt như xem xiếc khỉ mà nhìn hắn chằm chằm.
Hippie ủ rũ ngừng động tác, chạy lại hướng đoàn người trưởng trấn tụ tập.
-Xảy ra chuyện gì?!
Trưởng trấn vừa vội vừa giận nói:
-Không phải ngươi nói là có thể thành công sao?
-Sao có thể trách ta điều này? – Hippie cũng nổi giận nói – Lúc trước ta giúp đỡ vô số lần những thành trấn khác đuổi kẻ lang thang, Hippie, lưu manh bóng đá, người nhập cư trái phép, lần nào cũng có thể thành công. Lần này, hoàn toàn là bởi vì chính các ngươi tự tìm đường chết, đối xử quá tốt với những hậu duệ Châu Phi này rồi, cho bọn họ ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả được sắp xếp quá mức thỏa đáng, thế cho nên bọn họ không có chút phản ứng nào đối với ‘thuật kêu gọi cố hương’ của ta. Điều này hoàn toàn là do trách nhiệm của các ngươi.
Dứt lời, mặt Hippie âm trầm nhìn chằm chằm trưởng trấn:
-Lần này không thành công, chẳng qua nhìn phần ta cực khổ như vậy, cho ta 10 kim tệ là được rồi.
Trưởng trấn tức quá hóa cười nói:
-Không thành công mà còn muốn tiền? Cút xa được bao xa thì cút!
-Đây không phải là chuyện có thành công hay không – Hippie giải thích – Những người dân hậu duệ Châu Phi này đã định cư ở nơi đây, đừng nói là ta, cho dù là đích thân nữ vương tới, cũng không thể làm bọn họ chuyển hang ổ.
-Cũng không chắc là như vậy!
Một âm thanh cắt đứt trận cãi lộn.
Tất cả dân trấn cùng nhau quay đầu, nhìn về phía người vừa nói chuyện – Lý Ngang.
Bởi vì Trò Chơi Chết Chóc kèm theo chức năng tự thích ứng với bên ngoài, thế nên Lý Ngang trong mắt người dân trong trấn, cũng không phải là quái nhân mặc áo lông toàn màu đỏ, mà là một người thanh niên Châu Á mặc phục sức thời đại Vitoria, không hề có cảm giác không hài hòa.
Đám người không tự chủ mà nhượng ra một khoảng đất trống, vị trưởng trấn đầu trọc nhìn qua:
-Ngươi là…
-Vị này là tăng lữ từ đông thổ Đại Đường xa độ trùng dương đi tới vương quốc Ruen, Đao ca. Phía sau là mấy vị đệ tử của hắn.
Thợ đốn củi Frederic vội vàng giải thích:
-Đao ca có trí tuệ cao thâm, cùng với kiến thức huyền ảo của phương Đông huyền bí.
-A, ta nhận ra ngươi, ngươi là thợ đốn củi trong rừng rậm kia.
Trưởng trấn nhìn Frederic, nhớ lại thân phận của thợ đốn củi cổ quái nọ, gật đầu, nhìn về phía Lý Ngang,
-Vị tăng lữ này, ngươi nói là ngươi có biện pháp giúp chúng ta giải quyết tình trạng trước mắt?
-Không sai.
Lý Ngang gật đầu, bàn tay phía sau vung vẩy một chút, ý bảo đồng đội không cần đi theo.
-Ta có thể làm cho dân trấn Hamelin và các cư dân hậu duệ Châu Phi tới đây định cư đạt được thống nhất, dùng loại phương thức mà song phương có thể tiếp nhận, sinh hoạt cộng đồng, ở chung hòa thuận.
-Ừ?
Trưởng trấn lại xụ mặt xuống, thật ra thì hắn muốn đưa tất cả người da đen này đi, mắt không thấy tâm không phiền, chẳng qua lời như thế thì không thể nói trước mặt mọi người.
-Được rồi, – Trưởng trấn không thể làm gì khác hơn mà nói – Biện pháp của ngươi là…
-Ha ha – Trên mặt Lý Ngang lộ ra nụ cười có phần thần bí, – Đi theo ta.
Chỉ thấy Lý Ngang nhanh chóng đi vào quán bar bên cạnh, chuyển một đống lớn bàn ra giữa đường, thuần thục xây lên một cái sân khấu đơn giản, mà trên sân khấu đặt một cái bàn, bản thân đứng ở phía ngoài cái bàn.
Kể cả những dân cư da đen dựa vào cửa sổ cũng nhìn xuống quan sát, tất cả mọi người nhìn không hiểu hắn đang muốn làm gì.
Lý Ngang giống như đang làm ảo thuật, lấy ra một cái áo dài dùng để nói tướng thanh từ trong quần áo, mặc trên người mình, lại nhìn về phía những người dân trấn vẻ mặt mơ màng kia, lạnh nhạt nói:
-Ta cần một người tình nguyện, ai đến?
Mọi người dân trong trấn hai mặt nhìn nhau, không người nào dám đứng ra. Hippie kia cười lạnh một tiếng, khoanh hai tay trước ngực, một bộ dáng vẻ như muốn xem kịch vui.
Hắn là chuyên gia xua đuổi côn trùng có hại, nhưng ngay cả hắn cũng không có cách nào giải quyết vấn đề, chỉ là một tăng lữ tới từ phương đông Châu Á, làm sao có thể có biện pháp.
Lý Ngang nhướn mày, thúc giục:
-Nhanh lên một chút, đây cũng là vì tốt cho trấn của các ngươi.
Chúng dân trong trấn đều lắc đầu, trưởng trấn nhìn xung quanh một lượt, phát hiện không có nghĩa sĩ đứng ra, liền dựng lên một vẻ mặt nghiêm túc trang nghiêm, bàn tay lặng lẽ giơ ra phía sau, chợt đẩy lưng một thanh niên dân trấn đứng bên cạnh hắn.
Vị thanh niên dân trấn xui xẻo này bị xô đẩy mạnh mẽ, dưới chân mất thăng bằng, lảo đảo xông lên phía trước, mà trưởng trấn thì sắc mặt vui mừng, tiên phong ra sức vỗ tay.
-Được! Faust, quả nhiên ta không nhìn nhầm ngươi! Lúc trở lại ta nhất định sai Lawn tăng lương cho ngươi.
Dưới sự lôi kéo của trưởng trấn, tất cả dân trấn cũng bắt đầu vỗ tay, lớn tiếng khen ngợi công nhân mỏ đá tên Faust kia.
-Các ngươi…
Trên mặt Faust hơi biến sắc, hắn cũng muốn cố gắng trở lại đám đông, chẳng qua nhìn thấy dáng vẻ mọi người nhiệt liệt vỗ tay, vị này bình thường vẫn luôn sôi nổi, không cam lòng trở thành thanh niên công nhân bình thường, cũng có chút muốn được hâm mộ lâng lâng, đỏ mặt mơ màng bò lên sân khấu Lý Ngang xây dựng tạm thời.