Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 513 - Chương 513: Cứu Người

Chương 513: Cứu người Chương 513: Cứu người

Nghe thấy tiếng vó ngựa càng ngày càng xa, Lý Ngang từ trong hư không lấy ra Mục Hồn Thanh Đồng Trường Liêm, mũi chân chạm đất, thân hình mạnh mẽ nhảy lên, nhảy vào rừng sâu.

Dẫm lên hàng loạt trên thân cây đại thụ, phi nước đại về nơi ồn ào phía trước.

Tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên trong khu đất trống trong khu rừng, nơi đó có hia nhóm người đang đánh nhau.

Một bên là bốn năm mươi người đàn ông mạnh mẽ mặc quân phục chỉnh tề, tất cả đều cầm gậy gỗ hoặc thanh sắt trong tay. Trên đồng phục của họ đều có dòng chữ “Công ty sản xuất giấy Hoen trấn Antimon.”

ở phía bên kia là hàng trăm người ăn mặc rất kỳ lạ.

trên mặt họ thoa thuốc màu lục sắc, mặc quần áo cổ quái (có vải, có dây leo bện, có da động vật, và hai mảnh gỗ cứng treo trước, sau người) trong tay cầm gậy gỗ.

Hầu hét những người có trang phục kì dị đều là nữn thanh niên có nam có nữ thân hình tương đói nhỏ gầy, cũng có một số người trung niên và cả người già nữa.

Phía sau nhóm người là một nhóm trẻ em đang cầm đá ném.

Hai nhóm người giao chiến với nhau, những tên cao lớn thân hình vạm vỡ mặc đồng phục công ty sản xuất giấy rõ ràng là có ưu thế hơn về hình thể và vũ khí, nhưng khi thực chiến chúng có vẻ bó tay bó chân, không dám hung ác ra tay.

Chỉ có thể bị động phòng ngự trước những đòn tấn công từ nhanh cây gậy gỗ của những người mặc trang phục kỳ quái, thỉnh thoáng nhóm trẻ em mặc quần áo kỳ la cũng sẽ đứng từ xa dùng đá ném vào người họ, đầu rơi máu chảy, liên tiếp tháo lui.

-Bảo vệ rừng núi của chúng ta!

-Làm sao cấc người lại dám bỏ qua các kết luận khoa học về sự nóng lên của toàn cầu! Dám tới đây chặt phá rừng chứ?

-Vì bảo vệ môi trường! Đám người khinh nhờn đất đai và rừng rậm như các người đều đi chết hết đi!

Nhìn thấy đám người mặc những bộ quần áo kỳ quái hô to những khẩu hiệu khó hiểu sắp hoàn toàn vây lấy đám công nhân công ty sản xuất giấy, một bóng người quỷ mị từ trong rừng rậm lao ra.

Người từ trong rừng nhảy ra đương nhiên là Lý Ngang.

Chỉ thấy hắn lao đến, đánh trúng người một thanh niên đang chuẩn bị dùng gậy gỗ đâm vào hốc mắt của nhân viên nhà máy giấy, sau đó hắn bay ra ngoài, đánh vào đám người ăn mặc kỳ dị.

Trong nháy mắt phá vỡ đội hình của họ.

Sự xuất hiện của Lý Ngang trực tiếp thu hút sự chú ý của hai bên, mọi người vô thức dừng động tác trên tay, nhìn về phía vị tăng lữ Châu Á vẫn còn đang bày ra tư thế đạp vỗ tay ở phía trước (lúc Lý Ngang rời khỏi trấn đã đi tìm trưởng trấn muốn một bộ phục sức tăng lữ bằng vải lanh, bộ quần áo mặc ở ngoài cùng.”

-Phù.

Lý Ngang thở phào nhẹ nhõm, bỏ bàn tay xuống, đứng thẳng người, nhìn đám người kia lãnh đạm nói:

-Các người là ai?

Đám công nhân nhà máy sản xuất giấy và đám người ăn mặc quỷ dị nhìn nhau, trong chốc lát không hiểu rõ vị tăng lữ Châu Á này, không biết nên trả lời thế nào mới phải.

Trầm mặc một lúc, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục nhà máy sản xuất giấy màu xanh nhạt (những người còn lại mặc đồng phục màu xanh đậm) bước ra do dự nói với Lý Ngang:

-Tôi là ông chủ của nhà máy sản xuất giấy Hoen ở trấn Antimon, Carpenter hoen, bọn họ là công nhân của tôi.

-Những người này là…ừm, tổ chức vi phạm lệnh cấm chiếm cứ rừng rậm thuộc về nhà máy sản xuất giấy Hoen.

Nghe những lời này của ông chủ nhà máy sản xuấy giấy, đám người mặc quần áo quỷ dị kia bắt đầu xúc động, lớn tiếng trách mắng:

-Ông cái đồ ma quỷ toàn nói lời giả dối! Ai là tổ chức vi phạm chứ?

-Những gì chúng tôi làm đều là vì đất đai và rừng núi, vì sự nghiệp bảo vệ môi trường cao cả và thiêng liêng, hưởng ứng khẩu hiệu bảo vệ môi trường của Nữ vương điện hạ!

-Nhưng các người lại không thông qua tổ chức chính phủ của trấn Antimon mà còn trực tiếp chiếm lấy khu rừng mà tôi đã mua, cản trở công việc sản xuất của chúng tôi!

Ông chủ nhà máy sản xuất giấy chau mày, không chịu thua phẫn nộ hét lên:

-Hơn nữa, cácngười còn bắt cóc hai đứa bé! Tẩy não bọn chúng, gieo rắc vào đầu chúng những thứ nguy hiểm, dùng những tư tưởng chí thượng vô lý về rừng rậm.

Xảy ra bất đồng ý kiến, hai nhóm người bắt đầu chỉ trích nhau, ồn ào náo nhiệt, quang cảnh sôi động như một trung tâm mua sắm hiện đại đang giảm giá vậy.

-Đừng ầm ĩ nữa!

Lý Ngang lướn giọng hét lên một câu, cầm Mục Hồn Thanh Đồng Trường Liêm trong tay hất lên, bổ trúng một cái cây lớn bên cạnh.

-Vụt.

Lưỡi đao dễ dàng chặt đứt thân cây kiên cố, cây đại thụ to lớn kia giống như bị thả chậm, từ từ nghiêng vẹo, cùng với tiếng cành cây “xoạt xoạt xoạt”, cuối cùng ngã ầm xuống đất.

Lý Ngang một đao bổ trúng cây đại thụ, quả thực là hai nhóm người vô cùng kinh ngạc, chỉ trong truyền thuyết bọn họ mới nghe đến sự tồn tại của những chiến binh có thể tùy ý đánh vỡ đá.

Một người đốn củi trẻ tuổi thân hình tráng kiện hai mắt sáng lên, lẩm bẩm nói:

-Thoại bản* quả nhiên không lừa ta, trên thế giới này quả nhiên có đấu sĩ nắm vững được đấu khí.

*Một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

Lý Ngang liếc mắt nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói:

-Ta cũng không phải là đấu sĩ gì đó, ta chỉ là một tăng lữ đến từ đông thổ Đại đường mà thôi.

-Các người đánh nhau trước mặt ta, lỡ như đánh nhau đến chết, ầm ĩ làm ra mạng người thì không hay lắm.

-Bởi vì cái gọi là cứu một mạng người hơn xây bảy tòa thấp, ccas người tốt nhất vẫn là nên đến chỗ nào xa một chút mà đánh nhau.

-Miễn là không chết trước mặt ta, khiến ta không còn cách nào cứu người, cuối cùng gia tăng nghiệp quả.

Bình Luận (0)
Comment