Julia lặng lẽ gật đầu, đưa tay chạm vào mặt kính lạnh như băng:
-Miêu tả của mục tiêu nhiệm vụ nói là phải mang ma kính hoàn chỉnh đến cung điện của Nữ Vương Băng Tuyết. Nói cách khác, không thể chỉ mang những mảnh vỡ này vào cung điện rồi lập tức nhảy ra ngay.
-A...
Lý Ngang trầm ngâm một lúc, đứng lên khỏi chỗ ngồi, từ trong cột ba lô lấy ra [Dao găm Thụy Sĩ 300], dùng keo 502 trên dao nhỏ vào các vết nứt trên gương.
Thế nhưng, cũng không biết gương làm bằng chất liệu gì, keo 502 hoàn toàn không dính chút nào.
Lý Ngang xoa cằm, lại lần lượt thử băng keo một mặt, băng keo hai mặt của dao, ống hàn, bật lửa, vẫn là không thể dính chắc được gương vào.
Vừa lúc Lý Ngang còn đang tính đến việc tiến hành dung hợp bùn và nước tiểu, đồng đội liền liều chết khuyên ngăn, cuối cùng cũng khiến hắn xóa đi ý nghĩ này trong đầu.
Lý Ngang hơi tiếc nuối ngồi xuống, lắc đầu nói:
-Xem ra quả thật là không có cách nào để dính vào.
Chẳng phải đó là điều hiển nhiên sao?
John Joyce oán thầm trong lòng, trên mặt lại tuyệt đối không dám biểu lộ ra, đành phải nói:
-Hiện tại chúng ta đã tập hợp đủ tất cả mảnh vỡ, nhưng những thông tin thu thập được về ma kính vẫn còn rất ít ỏi.
-Hai tin tức đáng tin cậy duy nhất, có lẽ chính là hai mươi năm trước, trên vương quốc Arendelle đã từng có sao băng xẹt qua - Thời điểm này gần như không sai lệch lắm so với khoảng thời gian Nữ Vương Băng Tuyết bắt đầu lộ ra khả năng siêu phàm của mình.
-Và mười năm trước, một ngọn núi cao ở phía bắc thủ đô của Vương quốc Ruen bất ngờ bị một trận bão tuyết tấn công, núi rừng ban đầu vốn rậm rạp tươi tốt đã hoàn toàn bị băng tuyết bao phủ, cho dù là ngày hé nắng chói chang, tuyết đọng trên khu vực đỉnh núi cũng không bị tan chảy.
Phía chính phủ thanh minh rằng việc này là do thời tiết bất thường, thế nhưng ngay sau đó Nữ Vương Băng Tuyết đã xây dựng một cung điện hoàn toàn bằng băng ngay trên đỉnh núi đó, về sau cũng ở luôn trong tòa cung điện kia.
-Trước mắt không biết được mối liên hệ của hai sự kiện này.
Yên Quỷ có chút phiền não gãi gãi đầu:
-Vậy thì chỉ có thể lén lút vào trong cung điện sao?
-Cá nhân tôi kiến nghị không làm như vậy.
John Joyce chậm rãi nói:
-Mảnh vỡ ma kính không thể cất vào trong cột ba lô.
-Như vậy cũng có nghĩa là, nếu chúng ta mang theo mảnh vỡ vào trong cung điện, thậm chí chỉ là tiếp cận thôi, đều rất có khả năng bị Nữ Vương Băng Tuyết trực tiếp phát hiện ra.
-Hơn nữa, tòa núi tuyết kia cao chót vót và rất hiểm trở, canh phòng nghiêm ngặt, khắp nơi đều có sinh vật thần bí trông coi và quyết trung thành với Nữ Vương Băng Tuyết, một khi bị phát hiện ra, ngay cả chỗ để chạy cũng không có.
-Thật đúng là rất khó khăn.
Bob nhíu mày nói:
-Nhưng nói như vậy, vị Nữ Vương kia dường như vẫn chưa xuất hiện trước mắt thiên hạ.
-Cho dù là người có chức tước cao của vương quốc Ruen đã vào trong thành báo cáo công tác, cũng không có cơ hội được gặp mặt Nữ Vương.
-Có lẽ cô ấy đang trong hoàn cảnh khó khăn đặc biệt nào đó. Ví dụ như bệnh tật, trúng độc, không khống chế được pháp lực, cho nên không thể rời khỏi cung điện.
Julia gật đầu:
-Cũng nên xem xét khả năng Công chúa Anna kia mới là boss của kịch bản.
-Từ sau khi Nữ Vương Băng Tuyết ở ẩn, trên thực tế cô ta đã trở thành người đứng đầu của vương quốc.
-Có lẽ cô ta đã sử dụng biện pháp gì đó, giam lỏng, nhốt hoặc thậm chí là trực tiếp mưu hại Nữ Vương Băng Tuyết.
-Công chúa Anna kia...
Lý Ngang xem lại các thông tin mà người chơi thu thập được, tùy ý nói:
-Cô ta chắc là ở trong dinh thự của thống đốc vương quốc Ruen, bình thường ở đó xử lý chính vụ, gặp gỡ khách quan.
-Có lẽ chúng ta có thể cân nhắc việc xuống tay với cô ta ở đó...
Trong mắt Bob chợt lóe lên:
-Ý cậu là, giả vờ lấy danh nghĩa thầy tu phương Đông, cùng đoàn viếng thăm của người cá tiến vào thủ đô của vương quốc Ruen và được công chúa Anna tiếp đón. Sau đó bịa ra lý do để dụ dỗ cô ta đưa chúng ta vào cung điện băng tuyết?
-Gì gì gì? Dụ dỗ?
Vẻ mặt Lý Ngang lờ mờ:
-Trong mắt mọi người rốt cuộc hình tượng của tôi là thế nào vậy? Vì để đạt được mục đích mà không ngại giở trò lưu manh sao?
...Chẳng lẽ không đúng sao?
Lý Ngang nhìn thấy đồng đội đều quay mặt đi, thấy có chút cảm giác bị hiểu lầm, đành thở dài:
-Mặc dù tôi không quan tâm lắm, nhưng thái độ ngầm nhận tôi là người xấu của mọi người vẫn khiến tôi rất khó chịu.
Bob xấu hổ xoa tay:
-Vậy giải pháp của cậu là gì?
Sắc mặt Lý Ngang rất nghiêm túc:
-Tất nhiên là ngoại giao trước, quân sự sau rồi! Xem thử liệu có thể thương lượng với công chúa Anna không. Nếu cô ấy đồng ý đưa chúng vào trong cung điện thì tốt rồi. Nếu không được...
-Sẽ áp dụng một số thủ đoạn cần thiết.
-Ví dụ như bắt cóc cô ấy, bắt tình nhân, con cái, chụp lại hình ảnh bí mật của cô ấy.
-Khai thác xì căng đan trí mạng của cô ấy.
-Bí mật giả thần giả quỷ đến dinh thự của cô ấy, ép cô ấy đến mức bị suy nhược thần kinh, không thể không mời đoàn người trừ tà của phương Đông.
-Thả độc vào trong giếng nước của dinh thự, buộc cô ấy phải mời đến bác sĩ phương Đông nổi tiếng.
-Hoặc đầu độc nhóm người cá đến viếng thăm, đợi đến khi họ vào trong cung điện băng tuyết bái kiến Nữ Vương Băng Tuyết thì mới bùng phát độc tố, chúng ta sẽ lại lấy thân phận bác sĩ phương Đông danh chính ngôn thuận vào cung điện để tiến hành cấp cứu...
-Chỉ cần suy nghĩ không tuột dốc, dù sao biện pháp cũng nhiền hơn khó khăn mà.
-Cách tốt nhất để giải quyết khó khăn chính là đối mặt với nó, hiểu không?
-...
Mấy người đồng đội khác nghe được đều trợn mắt há hốc mồm, John Joyce lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt Yên Quỷ thán phục và sợ hãi, trên mặt Bob lộ ra biểu cảm "Tốt lắm, cậu quả nhiên là không có giới hạn, tôi thua không oán giận".