Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 586 - Chương 586: Hiệp Nghị

Chương 586: Hiệp Nghị Chương 586: Hiệp Nghị

Lần trước đến đây, đường Hòa Sơn đang trong trạng thái chiến tranh, trong vách tường đều là những viên hợp kim màu xám thẫm, súng máy và tháp pháo chất đầy, chĩa ra ngoài, trên trần nhà vẽ kín đồ án trận pháp huyền ảo lộn xộn.

Mà bây giờ, trong sảnh lớn, ánh đèn lờ mờ, bày biện cũ kỹ, không thấy bất cứ trang bị võ trang nào.

Góc hai bên đại sảnh để mấy hàng ghế dài, có một vài người mặc trang phục bình thường ngồi trên đó.

Trong lúc đó thành viên Đặc Sự Cục mặc tây trang đen đi tới đi lui trong hành lang, vẻ mặt trước khi đi khá vội vàng.

Màn hình tinh thể lỏng treo trên trần nhà đại sảnh, phát từng hàng phụ đề chuyển động, phối hợp với hệ thống truyền hình, nhắc nhở nhân viên đến tầng trệt báo danh.

Cứ điểm Đường Hòa Sơn đã ở trạng thái nửa công khai, ngoại trừ nhân viên Đặc Sự Cục và người chơi thợ săn tiền thưởng, những nhân viên ngành khác cũng có thể đi vào cứ điểm, phối hợp làm việc với Đặc Sự Cục.

Về phần người bình thường trong đại sảnh.

Có báo lại sự kiện khác thường mà mình chính mắt nhìn thấy.

Có người tiếp xúc chuyện khác thường, đến đây kiểm tra thân thể.

Còn có người ở bên trong sự kiện khác thường, đến đây để được bảo vệ.

Lý Ngang tựa một thanh thiếu niên bình thường, dùng bộ dạng căng thẳng và ánh mắt tò mò nhìn khắp đại sảnh, hai tay hơi mất tự nhiên để ở bên cạnh, nắm rồi lại thả.

Sơ Ấm dẫn hai người tới phòng tiếp tân trong đại sảnh. Vệ Lang Lam mặc tây trang đen nhanh chóng đi đến, sau khi nói vài câu với hai người, để Lý Ngang ngồi nghỉ một lát.

Cô dẫn Vương Tùng San đi làm ghi chép, đồng thời làm kiểm nghiệm toàn bộ tâm trí.

Hai giờ sau, hai người mới trở lại.

-Sao rồi?

Lý Ngang đứng lên nói.

Vương Tùng San hơi mơ hồ giơ báo cáo kiểm nghiệm trong tay, nhíu mày nói:

-Chắc là không có vấn đề gì. Tất cả chỉ số trên đó đều rất bình thường.

-Nói chính xác là, mức độ cảm nhiễm meme vô cùng thấp.

Vệ Lăng Lam khoanh hai tay trước mặt hai người, cũng nhíu mày.

-Phần lớn meme biến dị đều có mức độ lây nhiễm. Ví dụ như bản thân meme biến dị Sinh Nam Vương trong truyền thuyết đô thị, có thể là lây nhiễm người bình thường với quy mô lớn, là nguồn ô nhiễm cấp một.

-Mà những truyền thuyết đô thị mà người bình thường có thể nhìn thấy, đồng thời đăng lại, truyền bá kia, chính là nguồn ô nhiễm cấp hai, cấp ba, thậm chí là cấp bốn.

-Trong tình huống bình thường, cấp độ ô nhiễm càng cao, thì ảnh hưởng của meme biến dị càng lớn.

-Trong cứ điểm cũng tiếp nhận một vài người bình thường bị nhiễm meme Sinh Nam Vương. Nhưng vì mức độ lây nhiễm của meme biến dị trong người San San thấp hơn bọn họ rất nhiều… Cô miêu tả cố sự về Sinh Nam Vương, cũng không thể tạo thành meme lây nhiễm kém hơn một bậc được….

Đôi mắt Vương Tùng San lập tức mở to.

-Chuyện này rất kỳ lạ à?

-Chỉ có thể nói là khá hiếm thấy.

Vệ Lăng Lam nhún vai, nói:

-Chúng ta vẫn chưa có sự hiểu biết về meme đủ sâu, có đôi khi sẽ xuất hiện một vài trường hợp đặc biệt. Ví dụ như người tâm trí kiên định, trị số [ Lý trí ] cao, có sức đề kháng với meme biến dị cao hơn một chút so với người bình thường. Không được coi là chuyện quá kỳ lạ hiếm có gì.

-Ôi chao!

Vương Tùng San mở to hai mắt.

-Đây là chuyện tốt đúng không?

-Đương nhiên là chuyện tốt rồi.

Vệ Lăng Lam mượn ưu thế chiều cao, cưng chiều vuốt ve tóc của Vương Tùng San, khẽ cười trêu chọc.

-Không ngờ đứa nhỏ này còn có chút thiên phú đấy. Thế nào, có muốn gia nhập đội cơ động đặc khiển không? Chị đây bây giờ là tiểu đội trưởng rồi, có thể tự chọn cho mình một cô thư ký nhỏ lanh lợi lại nghe lời nào đó, chuyên môn chịu trách nhiệm nghe điện thoại.

-Phì…

Vương Tùng San thè lưỡi, liếc mắt nói:

-Quên đi, làm thư ký cho chị, nói không chừng còn phải chăm sóc cuộc sống hằng ngày của chị, còn phải dọn dẹp gian phòng ngủ như cái chuồng heo.

-Em nói phòng ngủ của ai như cái chuồng lợn…!

Nữ thanh niên văn nghệ lớn tuổi bị đâm vào chỗ đau, trừng mắt, nhẹ nhàng cho đầu Vương Tùng San một cái chặt tay, nói với Lý Ngang:

-Tóm lại, dựa theo thông tin nguy hại từ meme biến dị, không thể phát hiện ra meme biến dị Sinh Nam Vương có nguy cơ nguy hại gì quá lớn. Hơn nữa, đồng nghiệp bên kia cũng xử lý rồi. Như thế mới có thể tìm được biện pháp giải quyết trước khi meme biến dị phát sinh đột biến, tạo ra nguy cơ gây hại.

Vì vậy, San San vẫn khá là an toàn.

-Vậy là tốt rồi.

Lý Ngang nhẹ nhàng thở ra, nhẹ gật đầu cảm ơn Vệ Lăng Lam.

-Nhưng mà,

Vệ Lăng Lam cười xấu xa, kéo Vương Tùng San một cái, nắm cổ tay cô nàng đặt vào ngực mình, trong tiếng phản kháng của người kia, cúi đầu, làm ra bộ dáng giống với tổng giám đốc bá đạo tà mị.

-Để đảm bảo an toàn, đêm nay em hãy ở lại trong ký túc xá nhân viên nha, phải lại ngủ cùng chị đây. Yên tâm, phòng của chị đây là phòng một người rất rộng, bên trong còn có rất nhiều đồ tốt, máy chơi game gì đó đều có nha…

Sau khi trêu chọc Vương Tùng San một lát, Vệ Lăng Lam mới buông người ra, giải thích với Lý Ngang:

-An toàn là quan trọng nhất. Mấy ngày tiếp theo, San San có thể sẽ phải ở cùng với tôi. Đợi vấn đề meme biến dị và thông tin nguy hại giải quyết xong, mới có thể trở lại sinh hoạt bình thường.

Lúc nói lời này, trên mặt Vệ Lăng Lam hiện lên vẻ nghiêm túc, Vương Tùng San cũng hiểu đây không phải chuyện đùa, đứng nguyên một chỗ, im lặng.

-Tôi hiểu.

Lý Ngang nhẹ gật đầu, nhìn Vương Tùng San vừa cười vừa nói:

-Vui vẻ lên chút đi, lấy lý do chính đáng nghỉ ngơi vài ngày cũng đâu có có cái gì không tốt. Bây giờ cậu ở đây, nếu rảnh tôi sẽ đến tìm cậu.

-Ừm.

Vương Tùng San yên lặng gật đầu một cái, mân mê bản báo cáo kiểm tra, có vẻ vẫn còn hơi lo lắng.

Trong lòng Vệ Lăng Lam thở dài. Trong mắt người chơi, đây chỉ là một vài chuyện bất thường hơi rắc rối một chút thôi. Nhưng đối với người bình thường, lại là tai họa ngập đầu.

Bình Luận (0)
Comment