Cô gái mặc váy dài trắng bệch, hai cánh tay buông thõng xuống, lòng bàn tay hướng lên, đầu bị tóc che kín, cúi dựa vào bả vai, giống như một hành khách im lặng, ngồi vào vị trí ghế phụ lái một cách tự nhiên.
-Cô ta lên đây, làm sao bây giờ?
Sài đại tiểu thư hơi căng thẳng. Bóng người tái nhợt bên cạnh càng thiếu cảm giác tồn tại hơn cả Si Mị, và cũng càng… tà ác hơn.
Bóng dáng cô gái bỗng nhiên xuất hiện không làm cho Lý Ngang hốt hoảng lo lắng.
Hăn điều chỉnh tốc độ xe chậm lại một chút, tỉnh táo nhìn kỹ lại cục diện, từ từ quay đầu, nói với cô gái váy trắng đang im lặng:
-Chị ơi, chị có biết ghế phụ lái của đàn ông, chỉ có thể cho vợ hoặc bạn gái của mình ngồi không? Chị gái âm thầm ngồi lên đây, là bị thu hút bởi vẻ đẹp của em, muốn lấy thân báo đáp ư? Thật sự xin lỗi, em không phải là người tùy tiện. Nhưng mà nếu chị kiên trì, nói không chừng em sẽ tuân theo đó.
-…
Không trả lời.
Đây là điều rất bình thường. Đối phương không hề có hô hấp, cũng không có bất kỳ nhiệt độ gì, chắc chắn không phải là vật sống.
Sài đại tiểu thư hơi kinh ngạc, đè thanh âm thấp xuống, khẽ nói:
-Anh đang làm cái gì vậy!
-Đang thử dò xét.
Trong lòng Lý Ngang thầm nói:
-Yên tâm, lúc còn trẻ tôi từng làm tài xế taxi, rất am hiểu cách nói chuyện phiếm cùng hành khách. Thường có hành khác sau khi xuống xe ghi lại biển số xe của tôi, vì về sau có thể lại gọi xe của tôi.
Lúc còn trẻ của anh là lúc nào chứ! Không phải bây giờ anh đang học trường cấp 3 gì đó hay sao? Hơn nữa, hành khách ghi lại biển số xe của anh, nói không chừng không phải là vì gọi xe của anh, mà là vì tìm đánh anh thì có?
Trong lòng Sài Thúy Kiều điên cuồng oán thầm, trơ mắt nhìn Lý Ngang hắng giọng, sau đó vừa cười vừa nói với bóng người mặc váy trắng:
-Chi gái à, chị không trả lời em, là vì xấu hổ à? Ai da, thật xin lỗi, không để ý đến tay của chị bị đông lạnh tới xanh cả rồi. Vậy đi, trong hộp đựng đồ trước ghế phụ lái, có ly đựng nước em tiểu qua một lần, uống một hợp để sưởi ấm nhé. Đúng lúc gần đây em nóng trong, thường pha trà hoa cúc uống. Có vị ngọt lưu lại trong đó đó.
-…
Vẫn không có bất kỳ phản hồi nào. Cô gái mặc váy trắng chỉ ngồi ở đó, vẫn không nhúc nhích.
Lý Ngang nhướn mày, ôn nhu nói:
-Chị gái nhỏ à, sao chị lại không nói chuyện? Vẫn ngại ngùng ư? Hay là đang lo miệng mình thối, nói chuyện sẽ phá hỏng hình tượng của mình? Đừng lo, miệng em cũng rất thối.
Tục xưng hoàng tử bé Zuan* khinh người, đánh đàn piano bằng bàn phím.
Thắng thì song thân khỏe mạnh, thua thì dòng họ thăng thiên.
Xuôi gió bốn bể đều là huynh đệ, ngược gió lên game chửi mẹ mày.
Miệng thối thoải mái nhất, hưởng thụ niềm vui cực lạc nhất.
Vì vậy, không phải tự ti, nói chuyện cùng em đi ha.
*Zuan: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ban đầu để chỉ người chơi ở khu vực hai của game Liên minh huyền thoại, người chơi ở khu vực này rất quyết liệt, nên sau đó nó dùng để chỉ những người giỏi mắng chửi trên internet.
-…
Bóng người yếu ớt im lặng thật lâu, cuối cùng cũng phát ra âm thanh mỏng manh như tơ nhện,
-Kinh thánh…
Trong lòng Lý Ngang hơi động, tiếp tục lái xe đi tiếp, hỏi tiếp:
-Cái gì cơ?
-Kể, cho tôi, Kinh thánh…
Cô gái nói đứt quãng.
Trong mắt Lý Ngang lóe lên tinh quang, lại nhìn trang phục của đối phương một lần nữa.
Loáng thoáng nhìn thấy được, cái váy dài nát tươm kia hơi giống với trang phục màu trắng của nữ tu Công giáo*, chỉ là bên ngoài không có áo choàng màu cà phê và khăn trùm đầu màu đen mà thôi.
*Còn được biết đến là Kitô giáo hay Thiên Chúa Giáo.
Lý Ngang hít sâu một hơi, ý nghĩa của lời dạy qua ải của quái vật dưới gầm giường, là muốn nói chỉ có tuân theo quy tắc nhất định, mới có thể an toàn giải quyết các sự kiện dị thường.
Sài đại tiểu thư hơi lo lắng.
-Lần này cần kể chuyện Kinh thánh, anh có thể kể được không? Nếu không được, chúng ta trực tiếp giết chết cô ta.
-Đừng nóng,
Trong lòng Lý Ngang thầm nói:
-Tôi rất quen thuộc với Kinh thánh, trước đây mỗi ngày đều hát, cô yên tâm đi.
-Vậy là tốt rồi.
Sài đại tiểu thư nhẹ nhàng thở ra, một lúc sau mới phản ứng lại.
-Đợi đã, hát ư?
Không chờ cô nàng mở miệng hỏi, Lý Ngang đã hít sâu một hơi, sau khi làm công tác chuẩn bị mất nửa giây, dùng giọng kinh kịch mở miệng hát:
-Moses, rời xa Ai Cập,
Đưa thân đến, trước Biển đỏ,
Chưa từng mở lời lòng ta thật đáng buồn,
Thiên sứ bay qua, xin nghe ta nói,
Vị nào đi đến vòng Thiên đường,
Thì xin cầu thần rút cạn nước biển giúp ta,
Đừng cắt đứt vận mệnh của người Do Thái,
Kiếp sau nhất định làm chó ngựa báo ân!
Một đoạn ca kinh kịch, đúng là vở “Tô Tam bị giải”* trứ danh.
*Tác phẩm kinh kịch của Từ Tiểu Phụng, một ca sĩ hát nhạc Quảng Đông ở Hồng Kông rất nổi tiếng vào khoảng thập niên 90.
Sau khi Lý Ngang vừa hát như quỷ khóc sói gào, bây giờ lại hát đoạn hí kịch này một cách thảm thiết quyết tuyệt, rung động lòng người.
Nhưng mà lời kịch này lại kể rất đúng về truyền thuyết Moses rẽ biển trong Kinh Thánh.
Kết hợp cả hai, thật sự là cực kỳ không hài hòa.
Sài đại tiểu thư nghe đến trợn mắt há mồm, nhưng mà Lý Ngang vẫn tiếp tục hát, phiên bản kinh kịch “Phúc âm John” gì đó, “Joshua ký” phiên bản Hoa cổ hí, “Phúc âm Mark” phiên bản khoái bản, thậm chí là “Ngày tận thế” phiên bản rap.*
Khoái bản (kuaibanshu): một hình thức kể chuyện phổ biến ở Trung Quốc, hơi giống vè của Việt Nam hoặc đọc rap.
Hát ra hình ra dạng, làm cho người ta muốn đi vệ sinh.
Đừng nói vị khách có thân hình yếu ớt này, ngay cả Sài đại tiểu thư cũng có loại cảm giác thành kính quy y, chỉ cầu cho Lý Ngang đừng kích động mà tiếp tục hát nữa mà thôi.
-Anh học được kỹ năng này ở nơi quái quỷ nào vậy hả?
Sài đại tiểu thư hơi sụp đổ nói.