Nếu đổi lại là một người xa lạ chủ động tấn công hắn, nói không chừng Lý Ngang đã trực tiếp giải trừ hạn chế, giết người diệt khẩu, vĩnh trừ hậu hoạn.
Nhưng Liễu Vô Đãi đã từng cùng hắn trải qua hai lần nhiệm vụ, nói thế nào cũng ngang mức đồng bạn cùng chung hoạn nạn, huống chi đối phương còn từng góp sức trong nhiệm vụ ở chùa Cô Hàn, cũng là có ân với Sài Sài, hiện tại diệt khẩu thì đúng là hơi không ổn lắm.
Lý Ngang buông xuống sát ý, cẩn thận nhớ lại những lời Nelson từng nói ở sân khấu đại sảnh.
Lúc ấy quái vật không đầu nói rất đúng: “Trong phòng có một vị khách nữ đến từ dị giới bị kẹt, là người mà cậu biết, ở mức độ nào đó thì còn có hảo cảm nữa cơ, khi miệng ả liên tục tuôn ra nhện thì trong đầu còn hiện lên hình ảnh liên quan đến cậu…”
Lúc đó khi Nelson nói những lời này, Lý Ngang còn tưởng rằng là Vương Tùng San.
Bây giờ ngẫm lại, nhìn như Liễu Vô Đãi cũng phù hợp những tiêu chuẩn này.
Đệt, bị lừa.
Lý Ngang lắc đầu, trong lòng yên lặng thầm nói một câu: “Mi chết thật là thảm a Nelson, khi không tự dừng chơi trò ngôn ngữ ám chỉ làm chi để bị tao giết, việc gì phải làm điều thừa chứ?”
Kết hợp với từng trải của Liễu Vô Đãi, hắn đoán Nelson hẳn là đã nhiều lần sử dụng mánh khóe câu cá này để phạm tội, ỷ vào thân phận quản gia của căn phòng Thật Thà để dẫn dụ người ngoại lai làm trái quy tắc, từ đó tập kích giết chết người chơi, cướp đoạt trí nhớ. Lần này nó cũng dùng kế câu cá với Lý Ngang, lại câu lên con cá mập, đá trúng tấm sắt, coi như chết cũng đáng…
-Sau đó cô định làm gì?
Lý Ngang ngẫm nghĩ:
-Rời đi nơi này hay vẫn tiếp tục thăm dò mộng cảnh Sinh Nam Vương?
Liễu Vô Đãi không trả lời ngay lập tức, cau mày suy tư một hồi lâu rồi mới ngẩng đầu lên, thở hắt ra nói:
-Trí nhớ của tôi đang dần được khôi phục, hẳn là do tên quản gia kia đã chết. Ây, anh có dự định gì không?
-Tôi muốn tiếp tục thăm dò nơi này thêm một chút nữa.
Lý Ngang quét mắt quanh căn phòng:
-Trong mộng cảnh này có vẻ như có rất nhiều đồ vật thú vị.
Liễu Vô Đãi cân nhắc, hỏi:
-Muốn tổ đội không? Ở cái nơi quỷ quái này, có người hỗ trợ có thể an toàn không ít.
Hai người đã từng hợp tác qua hai lần, lúc này còn được Lý Ngang cứu một mạng, trái lại cũng có thêm một phần tín nhiệm.
-Có thể.
Lý Ngang nhướn cao lông mày:
-Nhưng tôi cảm thấy, đối với cô, việc thăm dò mộng cảnh Sinh Nam Vương không đáng giá cho lắm, số vốn bỏ ra khá cao nhỉ? Thứ tốt và nguy hiểm không ngang bằng nhau.
Tính nguy hiểm của mảnh thế giới này không hề kém một vài nhiệm vụ thông thường hoặc là thế giới vở kịch.
Hơn nữa người chơi đều là hành động đơn lẻ, không có chức năng miễn sát thương giữa các đồng đội với nhau, không tìm thấy những nơi giống như phòng an toàn để tu dưỡng.
Những người chơi solo có thực lực nếu tự tin về khả năng của bản thân tất nhiên có thể vẫn ở đây giải quyết hết các sự kiện kỳ lạ, đạt được phần thưởng.
Nhưng mà Liễu Vô Đãi không thiếu trang bị, đạo cụ giống như người chơi solo, muốn cái gì đều có thể dùng tiền mua là được, làm gì cần phải ở nơi nguy hiểm liếm máu trên lưỡi đao như này.
-Tôi không thiếu trang bị nhưng lại cần EXP.
Liễu Vô Đãi lắc đầu, vừa định nói gì thì bỗng phát hiện dưới chân xuất hiện chấn động, trần nhà trên đỉnh đầu trong giây lát đã vãi xuống bụi đất.
-Nơi này sắp sập, mau chóng rời khỏi đây thôi.
Lý Ngang cau mày, xông ra gian phòng, nhặt lên Tổ ong có hình bí đao (tránh thoát Đại tiểu thư Sài định thuận lòng bàn chân chui vào thân thể Lý Ngang), dẫn theo ong lính khắp phòng, cùng Liễu Vô Đãi chạy trốn ra khỏi căn phòng Thật Thà. Hai người đứng ở bên ngoài, nhìn lại tòa biệt tự rách nát trước mặt dần dần sụp đổ.
Bụi tung mịt mù, bên trong phế tích của căn phòng Thật Thà bỗng vang lên vài tiếng sột soạt khó hiểu, chợt yên tĩnh như lúc ban đầu.
Bụi tung mù mịt, bầy ong vo ve bay về tổ, dưới sự thúc dục của Ong Chúa, đồng loạt rơi vào ngủ say.
Lý Ngang bỏ Tổ ong vào balo không gian, nhìn lại phía sau đống phế tích.
Sau khi căn phòng Thật Thà bị sụp, ba con đường kia lại không hề biến mất, cũng thấy được chiếc xa tải mà Lý Ngang lái tới đang dừng dưới đèn đường đằng xa.
Không những vậy, ngoại trừ con đường 3 nhánh chữ T thì còn xuất hiện một hướng rẽ khác nằm phía sau biệt thự.
Cũng là đường xi măng bốn làn giống y xì ba nhánh kia, chỉ là đèn đường hai bên lại tỏa ra ánh sáng đỏ u ám như máu. Từ xa nhìn lại, phảng phất một con đường vô tận dẫn xuống Địa Ngục.
-Tôi là từ con đường bên trái đi đến biệt thự này, hai tên người chơi đã chết là từ con đường bên phải.
Liễu Vô Đãi cau mày chăm chú nhìn con đường bí ẩn kia, chậm rãi nói tiếp:
-Xem ra, cần phải đi hướng này.
Cô ngẫm lại, lấy ra một cái hộp kim loại bạc hình vuông khá giống máy giặt mini từ trong balo không gian ra rồi để xuống đất.
Bề ngoài của cái hộp có những đường vân chói sáng, nhìn tổng thể thì hơi tương tự Phượng Hoàng Thần Điểu trong truyền thuyết.
Lý Ngang kinh ngạc nói:
-Thánh y thánh đấu sĩ?
-Không phải.
Liễu Vô Đãi lắc đầu, chẳng biết tại sao mà trong giọng có hơi xen lẫn sự xấu hổ:
-Là phương tiện di chuyển cá nhân.
Cô giơ lên tay đè xuống mặt trên của hộp kim loại ánh bạc.
Chỉ kịp nhìn thấy bốn góc đỉnh đồng loạt mở ra, bốc lên một đống hơi nước mờ mịt, sau đó từ trong khe hở phát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt.
Xuyên thấu qua khe hở thì có thể trông thấy bên trong có các linh kiện của từng bộ phận, đang nhanh chóng xoay tròn phát ra tiếng “lổn cổn, lẻng kẻng, lạch cạch”, dần lắp ghép, kết hợp lại, cứ như là Transformer đang biến hình. Rất có cảm giác khoa học viễn tưởng, khiến người nhìn lóa cả mắt.