Vạn Lý Phong Đao giấu diếm thân hình, khi giá trị năng lượng tinh thần của hắn ngày càng tiêu hao thì bóng người của hắn cũng ngày càng hòa nhập thân cây màu nâu, cuối cùng trở thành một thể với. Giữa màn đêm đen mưa to gió lớn, khó phân biệt ra được.
Bình bịch, bình bịch.
Trái tim của Vạn Lý Phong Đao nhảy lên kịch liệt, hắn nín thở nhìn về phía trước cách đó không xa, bóng đen kia chậm rãi đứng thẳng dậy, ngửa mặt lên trời ngửi ngửi mùi trong không khí.
Nhờ vào ánh chớp chợt lóe, hình dáng của bóng đen kia loáng lên một cái rồi lại ẩn vào màn đêm.
Đó là một con quái vật hình người, tóc tai bù xù màu xám trắng, quấn một miếng vải rách bùi nhùi màu đen quanh người, làn da tái nhợt không hề có lực đàn hồi, trễu xuống thành từng ngấn như bị giảm béo quá độ, vừa quái dị vừa rợn người.
Mà bên hông quái vật còn quấn một sợi xích sắt dài. Xích sắt kia bề ngang lớn bằng cánh tay, trông nặng trình trịch, tạo thành tương phản rõ ràng với thân hình gầy như que củi của con quái vật.
Xích sắt quấn hai vòng quanh eo, phân ra mười tám sợi xích mảnh. Những sợi nhỏ rũ trên mặt đất, phần đầu sợi xích sắt còn ở phía bên kia của dòng suối.
Tiếng sấm rền vang, tia chớp lóe lên rồi vụt tắt, có thể mơ hồ trông thấy đầu kia của những sợi xích hình như đang trói thứ gì đó nặng trĩu rất đồ sộ.
Đó là…thân người.
Có nam có nữ, có người già, có em bé, có xác chết chỉ còn xương trắng, cũng có thi thể còn mới bị nước mưa ngâm lâu mà bị phù thủng, lại có xác chết ngửa mặt lên trời, hốc mắt trống rỗng hướng thẳng màn trời mưa đen xì.
Mười tám sợi xích sắt, đã cột mười sáu bộ thi thể.
Hình Hà Sầu, chính là bộ thi thể thứ mười sáu.
Người đàn ông to cao như cây cột điện này hiện tại hai mắt nhắm chặt, trên thân trải rộng những vết thương, máu tươi không ngừng tuôn ra, tràn vào dòng suối, không rõ sống chết.
-Người…đâu…
Quái vật hình người ngửa đầu ngửi mùi trong không khí:
-Mùi người sống…sao lại biến mất rồi…Rõ ràng chỉ còn thiếu hai người cuối cùng.
Nó vung vẩy cánh tay thon dài như đang phát tiết cảm xúc, bỗng nện vào thân cây bên cạnh.
Gốc cây tráng kiện bốn người ôm không xuể vậy mà lại bị gãy đôi dưới cú đánh này, bay thẳng ra xa, đổ ầm ầm xuống giữa khu rừng, làm văng tung tóe vô số hạt mưa.
Phần lưng của Vạn Lý Phong Đao dính sát thân cây, không dám nhúc nhích tí nào, mặc cho mảnh vụn gỗ bắn ra cứa rách mặt khi thân cây bị gãy đôi.
Hắn vẫn luôn nắm chặt chuôi kiếm, ngón tay vì dùng quá nhiều sức mà trở nên trắng bệch, lại không thể rút kiếm ra khỏi vỏ.
Con quái vật này…quá mạnh, chỉ cảm nhận khí tức của nó đã khiến lòng hắn run sợ, từng thớ cơ trên người không ngừng phát run.
Có nên…rời khỏi đây không?
Chỉ cần động một chút ý niệm là hắn sẽ có thể truyền tống ra khỏi mộng cảnh Sinh Nam Vương quỷ dị đến không hợp lẽ thường này, trở lại thế giới hiện thực.
An toàn, bình ổn, rồi không ai sẽ biết nơi này từng xảy ra chuyện gì.
Sẽ không ai biết, hắn đã bỏ rơi đồng bạn của mình.
Hắn có thể…tiếp tục làm thợ săn tiền thưởng, mang thân phận viên chức của Cục Đặc Sự, đi tới đâu đều được người ở đó tôn sùng, truy đuổi.
Thân phận “người chơi” là ân huệ trời cao ban cho.
…
Trước khi trở thành người chơi, Vạn Lý Phong Đao có một cái tên rất đỗi bình thường.
Trương Vĩ.
Hắn ở trong thành phố, lại không phải dân đô thị.
Những ký ức tuổi thơ của hắn đều là trấn nhỏ, nông thôn, vùng ngoại ô, đất đai khô cạn, dòng suối bị ô nhiễm, nhà máy lạc hậu cỗ lỗ sĩ, gia cầm hôi thối, những cành cây trơ trọi giữa đồng lúa mạch, khói đặc bốc lên từ ống khói nhà máy.
Cha hắn là một người nông dân, thật thà lại không biết cách bày tỏ, chỉ để lại trong đầu hắn một hình tượng về gương mặt đỏ ngồi uống loại bia rẻ tiền dưới ánh đèn dây tóc lờ mờ.
Mẹ của hắn cũng là nông dân, lương thiện lại nhát gan, dịu dàng ngoan hiền biết nhẫn nại. Bà lúc nào cũng đan len sau giờ cơm tối, khi cha hắn yên lặng uống bia thì lải nhải câu nói mà hắn đã nghe đến lỗ tai đều thành kén.
Học cho giỏi, chỉ có học giỏi, mới có thể rời đi nơi này.
Khi đó hắn lại không hiểu được điều này.
Hắn thích xem đom đóm múa lượn giữa rừng núi, thích xếp củi mới thành từng chồng cao, thích nhìn những cột khói bay lên từ nhà bếp, thích đuổi theo chó gà, chơi cùng với bạn bè, cười nói vui vẻ, thậm chí còn thích cả chiếc TV luôn luôn mất tín hiệu và máy chơi game secondhand của anh họ.
Hắn không hiểu vì sao cha mẹ hắn cực khổ làm việc chỉ vì hy vọng hắn có thể thay đổi vận mệnh của ông cha, bước ra khỏi cát vàng bao la, rời đi rừng sâu núi thẳm.
Mãi cho đến khi hắn lên trung học, rời khỏi nông thôn, đi vào thành thị, tiến vào tường thành cốt thép xi măng.
Lần đầu tiên hắn nhận ra, thế giới lại phồn hoa, chói lọi như vậy.
Tương lai của hắn, cũng có thể không cần đi theo con đường lao động giống như cha, mặt hướng đất, lưng nhìn trời, ngày qua ngày lặp đi lặp lại.
Nhưng mà, tầm thường; bình thường; phổ thông.
Giống như lực hút của Trái Đất, luôn luôn nắm chặt cổ chân hắn, ngáng đường làm hắn ngã xuống đất.
Sau khi tốt nghiệp từ trường cao đằng nghề, hắn không càm lòng trở lại núi lớn, trải qua cuộc đời dài dằng dặc có thể trông thấy đến cuối đường, vì vậy quyết định ở lại thành phố.
Hắn, trở thành người kiến tạo đô thị, hoặc là nói, một người thợ.
Phần công việc này không hề khác gì so với việc đồng áng mà các bậc cha chú đã từng làm, tê dại, máy móc, lặp lại, ngày qua ngày, giống như một bộ máy mục nát đã rỉ sét, tiêu hao nhiệt lượng, trầm mặc đi về phía trước, không có gì quang vinh để nói cả.
Ở trên cần cẩu cao cao, buộc chặt dây an toàn, hắn thấy được thành phố phồn hoa. Hơn thế, hắn còn là người tạo ra sự phồn hoa này.