Toàn bộ cơ thể "trượt" đi ở một góc không thể tưởng tượng nổi dọc theo khoảng trống giữa các sợi xích.
-Tình cảm còn có thể lột da xuống?
Lý Ngang nắm lấy phần da trắng bệch và căng phồng còn lại trong sợi xích nặng nề, ngạc nhiên nói:
-Mày là diễn viên đóng thế Ultraman à?
Thủy Yểm không biết Ultraman là cái gì, hai tay nó chống trên mặt đất, linh hoạt nảy lên, đứng trên mặt đất, ánh mắt vô cùng oán độc nhìn chằm chằm Lý Ngang, khàn giọng hỏi:
-Mày không phải người, mày là cái thứ gì.
Cái không phải con người mà Thủy Yểm nói, ngược lại không phải nói sự ngược đãi vô nhân tính vừa rồi của Lý Ngang.
Mà là hắn có thể ngửi thấy hơi thở khác loài trên người Lý Ngang hoàn toàn khác với người thường.
So với con người, người đàn ông mặc áo khoác đỏ trước mặt giống một con quái vật trong bộ da người hơn.
-Nói tao không phải người?! Mày dám vu khống tao?
Lý Ngang trừng mắt nhìn, tức giận nói: -Anh Tiểu Đao của tao và mày mỗi ngày đều sinh hoạt có nguyên tắc, 8 giờ đi vệ sinh, 9 giờ tỉnh, 10 giờ dậy.
Thích làm việc thiện, ra ngoài sẽ giúp bà cụ qua đường, để giảm gánh nặng cho cặp sách học sinh thường xuyên chặn trước cổng trường tiểu học và thu tiền của học sinh.
Bảo vệ môi trường, nhìn thấy phân ở ven đường, liền đeo găng tay vào rồi nhét lại vào cơ thể chó.
Yêu thích công việc, là một bác sĩ, anh ấy thường có thể cứu toàn bộ cơ thể của một bệnh nhân bị cảm thông qua cứu hộ.
Thổ lộ với tất cả các cô gái, đều nói rằng mình là một người tốt.
Mày là cái gì, dám chỉ trỏ tao?
Tin hay không tao lấy mật ong bôi lên vết thương của mày rồi ném vào trong tổ kiến?
Thủy Yểm trong chốc lát bị khí thế của Lý Ngang lấn áp, không biết nên mở miệng nói thế nào, trầm mặc một hồi, khàn giọng nói với Lý Ngang:
-Mày là tên cầm đầu những kẻ này?
-Bọn tao là một đội.
Lý Ngang lạnh lùng nói:
-Là một kẻ đốn củi mệt mỏi trong tình bạn đoàn kết.
-... Mày muốn rời khỏi khu rừng này, phải không?
Thủy Yểm nhìn chằm chằm Lý Ngang, nói: -
-Để tao đi, tao sẽ dẫn đường cho chúng máy, rời khỏi khu rừng này.
-Haha.
Lý Ngang lắc đầu:
-Mày đã khiến đồng đội của tao bị hôn mê, giờ còn muốn sát hại những đồng đội khác của tao.
Mày có nghĩ rằng tao có thể để mày đi không?
Thủy Yểm im lặng một lúc, yên lặng nói:
-...Trong khu rừng này có rất nhiều tà ma.
-Rất nhiều, những tà ma rất mạnh mẽ.
Chỉ dựa vào chúng mày, không thể ra khỏi đây.
-Tà ma?
Lý Ngang hai mắt sáng lên:
-Vậy thì quan hệ tốt rồi, mày biết bọn chúng ở đâu không? Lát nữa đưa tao tới đó.
Thủy Yểm nghe vậy sững sờ, tự hỏi mình có nghe nhầm không.
Thằng nhóc này, không sợ chết sao?
Con quái vật không có da vừa muốn hỏi "Mày có chắc không?" Định mở miệng ra nói nhưng nó đã kìm lại, đối phương nếu như một lòng muốn chết, để nó dẫn đến gần bọn tà mà.
Vậy vừa vặn cho Thủy Yểm cơ hội trốn thoát.
-Được.
Thủy Yểm gật đầu:
-Tà ma cách nơi này gần nhất ở hướng kia...
-Đừng nóng vội.
Lý Ngang lắc đầu, nắm lấy dây xích sắt quăng vài vòng, chậm rãi đi về Thủy Yểm.
Lần này, hắn ta trói đối phường lại từng vòng từng vòng như cái bánh chưng, chỉ để hở hai bàn chân và đầu ra ngoài, trông thật kinh dị, nhưng cũng thật buồn cười.
Tring tay Lý Ngang cầm một đầu sợi dây xích, nhìn Liễu Vô Đãi đang từ dưới thân cây cầm cung tên chậm rãi đứng lên, rồi hỏi:
-Không sao chứ?
-Không sao đâu.
Liễu Vô Đãi lắc đầu, trên tay vẫn cầm cây cung Giác Lương và những mũi tên bạo liệt.
-Phong Đao đâu?
-Chắc giải quyết sắp xong rồi.
Lý Ngang thuận miệng nói, Thủy Yểm trong nháy mắt cảm thấy từng cơn đau bùng phát xuyên qua cơ thể nó.
Mười bốn xác chết trôi còn lại lần lượt bỏ mạng với tốc độ cực nhanh, mỗi một cỗ thi thể mất đi làm Thủy Yểm giống như bị sét đánh, loạng choạng suýt ngã xuống đất.
Trong chốc lát, Vạn Lý Phong Đao người đầy thương tích chậm rãi từ trong rừng xa đi tới, phía sau hắn là một bộ áo giáp màu trắng đỏ với một cái liềm nhuốm máu trên tay đang bay lơ lửng.
-Không sao chứ?
Lý Ngang nhìn Vạn Lý Phong Đao mình đầy vết thương, thuận miệng hỏi:
-Không có việc gì.
Tiểu đao ca lắc đầu, nắm lấy tay bên phải cầm kiếm, răng rắc một tiếng đem bả vai bị trật khớp lắp trở về:
-Hơi chút phiền toái...
Vừa rồi ở trong rừng rậm, hắn bị hơn mười xác chết trôi vây công, kiệt lực chém giết mấy cỗ sau đó chờ viện quân tới. Sài đại tiểu thư khoác [Giáp Thanh Nga] từ trên trời giáng xuống, cầm lưỡi liềm bằng đồng chém dưa thái rau một trận, hai người phối hợp tiêu diệt tất cả xác chết trôi còn lại.
Nghĩ tới đây, Vạn Lý Phong Đao nhịn không được dùng khóe mắt khẽ liếc qua bộ khải giáp đỏ trắng không nói một lời kia.
Thật mạnh...
Sức mạnh, nhanh nhẹn, tốc độ phản ứng, cường độ tấn công, năng lực tự lành... Mỗi một hạng mục đều vượt qua đại đa số người chơi mà Vạn Lý Phong Đao đã gặp trước đó.
Mà khải giáp này vẻn vẹn chỉ là phụ trợ của Lý Nhật Thăng mà thôi.
Lúc ban đầu gặp ở chùa Cô Hàn, đối phương còn thấp hơn mình mấy cấp, hiện tại...
Vạn Lý Phong Đao lắc đầu đem suy nghĩ hỗn loạn bỏ lại phía sau, hỏi Lý Ngang:
-Hiện tại làm sao bây giờ?
-Dẫn hắn đi qua, xem Hình lão ca có thể tỉnh hay không.
Lý Ngang lấy xích sắt kéo theo xác chết trôi đã toàn bộ tử vong, Thủy Yểm cũng bị thương nặng, cả người run rẩy hai mắt trắng bệch, thoạt nhìn tùy thời có thể mất mạng.
Đáng tiếc, thảm trạng như vậy cũng không thể kích phát lòng trắc ẩn của Lý Ngang chút nào.
Hắn túm xích sắt không nhanh không chậm đi về phía hốc cây, ngẫu nhiên quay đầu quát mắng hai câu để cho Thủy Yểm nhanh chóng đuổi theo, hoàn toàn không để ý người sau đang toàn thân co rút.
Đoàn người dắt tù binh đi vào hốc cây, Lý Ngang một tay nắm xích sắt một tay nắm lấy cổ Thủy Yểm để cho hắn nhìn thoáng qua Hình Hà Sầu đang hôn mê bất tỉnh trong hốc cây.