Trả lời đẹp sẽ bị đối phương cắt bờ môi của mình bằng một cây kéo lớn để trông giống như cô ấy.
Còn trả lời không đẹp, sẽ bị đối phương tức giận mở miệng ăn ngay tại chỗ.
Vài đồng đội theo bản năng định mở cửa xe xuống xe nghênh chiến.
Lại nghe Lý Ngang cười khẽ một tiếng, đưa lưng về phía xe chậm rãi kéo mũ trùm đầu xuống, trừng mắt nhìn cô gái đeo khẩu trang hỏi ngược lại:
-Tôi đẹp không?
Nhìn từ góc độ của người phụ nữ đeo khẩu trang, Lý Ngang kéo mũ trùm đầu xuống nhanh chóng nứt môi, mép miệng kéo đến dưới hai tai, lộ ra một hàm răng trắng âm âm u u.
Thoạt nhìn hoảng sợ khủng bố, tựa như tà ma si mị.
Cùng Nữ Nứt Miệng cơ hồ là một cái khuôn khắc ra.
Thân hình Của Lý Ngang đã được cải tạo cường hóa bởi [sinh vật mẫu bản], dẻo dai mạnh mẽ, kết hợp với dây leo nhỏ cấy vào trong da cơ bắp nên liền có thể thay đổi đường nét cơ thể của mình ở một mức độ nhất định.
Làm ra hình thái vết nứt như này quả thực là không thể dễ dàng hơn.
-Tôi có đẹp không? Ta cùng thành bắc Từ Công so ra thì ai đẹp hơn?
Lý Ngang vừa hỏi, vừa cười quái dị bước lên:
Môi nứt ra cho đến vành tai lật qua lật lại, phối hợp với hai mắt mở to hữu thần, quả thực so với nữ tử trước mắt còn kinh khủng hơn gấp mấy lần.
Cô gái nứt miệng dường như hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại phát triển như vậy, theo bản năng lùi lại một bước, một tay giơ kéo lớn nghiêng về phía Lý Ngang.
Không biết còn nên đi lên dùng kéo giết chết đối phương hay không.
Một lát sau, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm, ngửa đầu ra sau khiến bờ môi nứt ra càng thêm rộng hơn, mở to như rắn.
Gào thét:
-Ngươi bắt chước ta!!
Nhào về phía Lý Ngang.
-Táp--
Lưỡi liềm bằng đồng cắt qua không khí, đem nữ nhân nứt miệng dọc theo đôi môi nứt nẻ chém thành hai phần, trong rãnh ở cuối chuôi liêm dài chậm rãi ngưng tụ ra một khối tinh thể màu trắng.
-Tôi cũng không bắt chước cô à, loại trang điểm này, chính là chú hề Joker trong truyền thuyết a.
Lý Ngang dễ dàng chém giết Tà ma rôi tự mình lẩm bẩm, thu hồi lưỡi hái, nắm lấy tinh thể màu trắng để Sài đại tiểu thư đem nó hấp thu hầu như không còn.
Hắn đội mũ trùm đầu xoay người lại, đôi môi vừa rồi nứt ra trong nháy mắt khôi phục nguyên trạng, hướng mấy đồng đội đang chuẩn bị xuống xe cười nói:
-Giải quyết xong, chúng ta đi địa điểm tiếp theo đi.
Vạn Lý Phong Đao vẫn duy trì tư thế mở cửa xe, có chút chậm chạp gật gật đầu, trong đầu lại còn đang nhớ lại lời vừa rồi người phụ nữ nứt miệng nói "Anh bắt chước tôi" là có ý gì...
---
-Đại ca ca, anh có thấy ba mẹ tôi không?
Cô bé dắt chó đáng yêu mang theo tiếng khóc, ngăn cản trước mặt Lý Ngang, lau nước mắt hét lên:
- Cha mẹ tôi dường như bị chó ăn thịt, anh có thể hay không cũng bị chó ăn thịt rồi nói với cha mẹ rằng tôi nhớ họ...
- Không được gọi ta là Đại ca ca!
Lý Ngang phẫn nộ gầm thét, một đao chém xuống, đem con chó màu trắng hình thể đang nhanh chóng bành trướng cắt ra.
---
-Ngon, thật ngon a.
Người đàn ông trung niên ôm một túi nilon chứa đầy lưỡi lam sắt, không ngừng đưa tay ra lưỡi lam nhét vào miệng, mặc cho khoang miệng hầu họng bị lưỡi lam cắt xé rách vẫn còn điên cuồng nhai:
-Tiểu tử cậu muốn tới thử một chút khoai tây chiên không? Tê..Cay quá.
-Xin lỗi, khoai tây chiên chỉ có vị dưa chuột mới ngon nhất.
Lý Ngang vung một quyền ra đập trúng thắt lưng nam tử, làm cho nó giống như diều đứt dây, miệng phun lưỡi dao ra ngoài, thân thể nặng nề nện vào thân cây cách đó mấy chục thước.
Rầm rầm rầm!
Trong rừng không ngừng vang lên những tiếng nổ lớn, mấy cây cổ thụ cao chót vót mấy người ôm không hết ở xung quanh lần lượt gãy đổ, ngã lăn xuống đất.
-Thả ta ra, thả ta ra!
Một người thanh niên mặc áo khoác da màu trắng, trên mặt chi chít đinh trượt chân ngã xuống đất, gào khóc lớn, đưa tay liều mạng nắm lấy những dây leo rụng lá.
Mười móng tay bị tróc ra vì dùng lực quá mạnh, máu tươi chảy ra.
Nhưng lại không có cách nào ngăn cản được việc mình bị ai đó nắm cổ chân lôi về phía sau.
-Thả ngươi đi? Làm sao có thể, không phải ngươi nói muốn lột da của ta làm thành áo sao? Còn nói muốn uống óc thô để bổ gan phổi sao?
Lý Ngang bóp cổ chân người thanh niên rồi tự mình đi về phía trước, thản nhiên nói:
-Phúc Oa Hoan Hoan ta mặc dù tính tình tốt, nhưng cũng không còn cách nào khác
-Người đâu, mau tới cho vị thiếu gia này ăn đất!
-Vâng!
Sài đại tiểu thư lập tức thoát ra khỏi lồng ngực của Lý Ngang, lơ lửng giữa không trung, nhìn người thanh niên có khuôn mặt đầy đinh nở nụ cười thâm trầm, rồi cầm lấy [Thụy Sĩ dao quân dụng 300] mà Lý Ngang đưa cho, kéo cái xẻng trong dao quân dụng ra.
Rồi “Hây a" một tiếng, xúc đầy đất và lá rơi trên mặt đất, kéo miệng người thanh niên ra, đổ đất vào rồi dùng xẻng vỗ vào miệng người thanh niên này, buộc hắn ta phải nhai.
-Ăn! Mở ra ăn cho ta!
Lý Ngang phất tay, cười nói:
-Nói, ngươi còn uy hiếp ta hay không?
Người thanh niên mặt đinh mặc áo da ngậm một ngụm đất vàng đầy miệng, nước mắt lưng tròng, lắc đầu nguầy nguậy.
Lý Ngang trợn to hai mắt,
-Tại sao ngươi lại khóc? Ta thấy ngươi rõ ràng là đang bất mãn trong lòng, tới, tiếp tục đút!
-Vâng!
Sài đại tiểu thư vui sướng tiếp tục xúc đất, nhét đầy vào miệng người thanh niên,
Hắn không chịu nuốt, còn bị cô ấy dùng xẻng đập nát một hàm răng, “ phụt" một tiếng phun ra hỗn hợp máu trộn với răng gãy, kèm theo lá rụng và bùn đất.
Hai tay đút vào túi, Lý Ngang trông giống như huyền thoại "Tổ chức xã hội khả thi", hơi cúi đầu, trịch thượng nhìn người đàn ông, hỏi:
-Đất ăn có ngon không?
-Ăn ngon.
Người thanh niên răng đều đã bị đánh gãy, nước mắt rơi đầy mặt, trong ánh mắt đe dọa của Sài đại tiểu thư miễn cưỡng nhai đất từng chút một, rồi mơ hồ đáp: