-Các tòa nhà truyền thống kiểu Trung Quốc sử dụng bình phong, cửa giữa hoặc ghế làm vách ngăn,
-Còn Nhật Đảo thì lại làm sảnh vào thấp xuống, bắt chước ý nghĩa của Thiền tông, xem như vách ngăn.
-Lối vào kiểu Nhật có thể ngăn cách hơi ẩm, cách ly bụi đất, khi khách đến thăm phải cởi áo khoác, tháo mũ xuống, chỉnh sửa quần áo sau đó mới vào cổng, khi cởi giày cần đặt mũi giày về phía cửa và đặt sang một bên.
-Đôi giày của Eemon Kyoko và Eemon Shion nằm ở ngoài cùng bên trái, vì họ không thường xuyên sống trong ngôi nhà này nên có thể giả thiết rằng Eemon Kyoko cùng con gái đã đến thăm bố mẹ, bà và em trai mình.
-Vả lại đôi giày của cô ấy vẫn còn ở hành lang,
-Nói cách khác, cô ấy vẫn chưa rời khỏi ngôi nhà này.
-A...
Hình Hà Sầu sững người vài giây, cẩn thận suy nghĩ rồi hỏi:
-Có khả năng hay không, là do Eemon Kyoko thường xuyên đưa con gái về nhà ngoại, mỗi lần ra vào không tiện thay giày,
-Nên vợ chồng Fukujin mới cố tình chuẩn bị giày dự phòng cho con gái và cháu gái ở hành lang?
-Không có khả năng.
Lý Ngang trả lời:
-Hai hàng giày đầu tiên thường được các thành viên trong ngôi nhà này sử dụng. Nếu như vợ chồng Fukujin muốn chuẩn bị giày dự phòng cho con gái và cháu gái mình thì nên đặt trong tủ giày hoặc gần lối vào, hoặc để ở một bên cửa,
-Cách này mới không gây cản trở.
Liễu Vô Đãi nói bổ sung:
-Hơn nữa, lối vào nhà của Fukujin nhỏ, không có ghế đẩu cho người ngồi.
-Nói cách khác, gia đình này bình thường có thể chỉ ngồi trên hành lang thay giày.
-Mà đôi giày trẻ em do cô bé 8 tuổi Eemon Shion mang được đặt ở phía ngoài cùng của hành lang - chiều cao của một bé gái không đủ để cô bé có thể ngồi trên hành lang và trực tiếp thay đôi giày đó.
-Như thế chắc chắn sẽ giẫm lên giày của người khác.
-Điều này càng chứng tỏ Kyoko và con gái cô ấy chỉ đến thăm tạm thời, vẫn chưa rời đi.
-....
Hình Hà Sầu im lặng gật đầu,
-Được rồi, chuyện này thật kỳ lạ. Con gái đến thăm, nhưng cửa ra vào đều đóng chặt, điều hòa cũng không bật.
-Còn kỳ lạ hơn ở chỗ,
Lý Ngang nói:
-Anh Hình, phiền anh vào phòng khách nhìn qua cửa sổ ở đó một chút.
-Được.
Hình Hà Sầu không nói nhảm, trực tiếp rời khỏi hành lang đi vào phòng khách, mở cửa sổ đang đóng chặt ra,
-Cửa sổ này có vấn đề gì sao?
Lý Ngang nói:
-Nhìn kỹ, đây là cửa sổ hộp, khung cửa sổ làm bằng thép nhựa, có dải cao su bao quanh, kính dùng để làm cửa sổ là kính dán kẹp nhựa cây hai lớp.
Hình Hà Sầu cau mày nói:
-Kính kẹp nhựa cây?
Lý Ngang nói:
-Đúng, lại để ý đến những ngôi nhà khác trong ngõ này, đều sử dụng cửa sổ trượt kính một lớp được lắp đặt đồng nhất trong quá trình thi công.
-Chỉ duy nhất ngôi nhà của Fukujin là sử dụng kính kẹp nhựa cây và cửa sổ hộp thép nhựa.
-Hiệu quả cách âm của cửa sổ phụ thuộc vào độ kín của cả cửa sổ.
-Do được dán cao su nên cửa sổ dạng hộp có khả năng cách âm tốt hơn cửa sổ trượt.
-Vì bốn góc của vật liệu thép nhựa được liên kết với nhau bằng cách nung nóng, nên nó tốt hơn so với hợp kim nhôm chắp vá.
-Kính kẹp nhựa cây hai lớp là hai lớp kính được dán lại với nhau,
-Nhìn bề ngoài thì gần giống như kính một mặt thông thường nhưng tác dụng cách âm, cách nhiệt lại mạnh hơn hẳn.
-Nói cách khác, cửa sổ dùng trong nhà Fukujin là cửa sổ cách âm đặc biệt được đặt làm riêng.
-Trong một con hẻm xa xôi và vắng vẻ như vậy mà lại sử dụng cửa sổ cách âm đặc biệt không phải quá kỳ lạ hau sao?
-Nói cho cùng thì, sân của nhà hàng xóm đều phơi đồ mặc ở nhà. Nhìn không giống một nghệ sĩ lang thang thích chơi Rock n'Roll gây ra ồn ào lớn.
-...
Hình Hà Sầu hít sâu một hơi,
-Lý huynh đệ, cậu học được những kiến thức này ở đâu vậy?
-Đừng nói với tôi cậu là một người yêu thích trang trí đấy nhé.
-Haha, hiểu sơ, hiểu sơ mà thôi.
Lý Ngang bật cười,
Chỉ có Sài đại tiểu thư đang núp trong người mới biết được vì sao hắn lại hiểu được trang trí - Lý Ngang từ rất lâu đã ở sau lưng bà chủ nhà tiến hành một loạt chỉnh sửa cách âm đối với căn phòng, ở ngoài nhìn không ra, nhưng hiệu quả cách âm rất mạnh.
Cho dù có hát KTV ở trong nhà cũng sẽ không bị hàng xóm phàn nàn là quấy nhiễu người dân.
Có trời mới biết Lý Ngang muốn hiệu quả cách âm mạnh mẽ như vậy để làm gì ...
Sau khi thăm dò một hồi, những điểm đáng ngờ chưa được loại bỏ bao nhiêu mà ngược lại còn tăng lên rất nhiều.
Một người đàn ông bình thường 50 tuổi với bốn người chơi, một ngôi nhà đóng kín cửa và cửa sổ vào một ngày nắng nóng, còn cửa sổ thì lại cách âm đặc biệt vô cùng bí ẩn, cộng thêm một gia đình biến mất không thể giải thích được ...
Tất cả những nghi ngờ dồn lại một chỗ, khiến Hình Hà Sầu cảm thấy đầu đau âm ỉ.
Giọng nói của Lý Ngang truyền đến,
-Nghĩ lại lúc chúng ta vào biệt thự lần thứ hai, cảnh tượng ở lầu một không có nhiều thay đổi,
-Không có bụi trên mặt đất, và vị trí của đôi giày vẫn còn nguyên vẹn.
-Tạm thời có thể cho rằng thời gian giữa lần đi vào thứ nhất và lần đi vào thứ hai không cách nhau quá xa.
-Hoặc, lần thứ nhất và lần thứ hai, không cùng một thế giới.
Hình Hà Sầu nhướng mày, "Mộng? Ảo giác? Hồi ức? Hay là đơn giản, không có cách nào dùng Logic để suy đoán sự kiện dị thường?
Lý Ngang đáp:
-Cũng có thể, nhưng thông tin hiện tại còn quá ít. Tiếp tục tìm tòi thôi, tranh thủ tìm những thông tin hữu ích nhất.
-Được.
Hình Hà Sầu gật đầu, đứng trong phòng khách nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn rằng không có thứ gì thiếu sót, mới đi tới bậc thang dẫn lên lầu hai.
Đứng ở lối vào của bậc thang, anh ta mới nói chuyện với đồng bạn của mình về giọng nói của một người đàn ông vô danh mà lúc trước đã nghe được.