Vì sợ rằng chiến đấu trong thế giới tinh thần sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của Fukujin Heigen,
Nên ba tên người chơi chỉ lấy công cụ ra dọn dẹp sạch ngọn núi mảnh vỡ ghế, rất nhanh đã tìm thấy một chiếc ghế ở dưới chân núi.
Chiếc ghế này cũng bình thường như những chiếc ghế mà người chơi đang ngồi,
Ngoại trừ việc trên mặt ghế bao trùm một gương mặt của ... Fukujin.
-Đừng giết tôi,
Ghế từ từ mở mắt ra, bất đắc dĩ yếu ớt nói:
-Tôi là cái mà các người gọi là nhân cách thứ hai của Fukujin Heigen.
-Có thật không?
Lý Ngang cười nói:
-Lấy Hesiod trong « Theogony » làm tiêu chuẩn, kể tên và sự tích của tất cả các vị thần nguyên thủy, Titan, và các vị thần đời thứ ba trong thần thoại Hi Lạp cổ đi.
Ghế gỗ: "..."
-Không nói nên lời sao?
Lý Ngang lắc đầu.
-Nhân cách thứ hai thật sự chắc là đã bị tiêu diệt trong lúc cùng ngươi đấu tranh rồi.
-Vậy nên ngươi mới yếu đến mức không thể điều khiển được cơ thể của Fukujin Heigen, không thể không chôn chính mình trong ngọn núi ghế tượng trưng cho những mảnh vỡ ký ức của Fukujin Heigen.
Tổ chức đền thờ Yorihime, bác sĩ phụ trách thẩm vấn, con rể của Fukujin Heigen, tất cả đều biết sự tồn tại của ngươi,
Đây cũng là lý do tại sao khi chúng ta đọc các mảnh ký ức, bác sĩ tâm lý lại gọi "Fukujin" thay vì "Fukujin Heigen" - bọn hắn muốn ngươi xuất hiện,
-Để phân biệt mình với Fukujin Heigen, nên ngươi chỉ sử dụng họ có ý nghĩa Thần đạo giáo.
Ghế gỗ không nói nên lời.
Lý Ngang thở dài,
-Phá hủy hắn.
Câu cuối cùng này, là nói cho ba người đồng đội đang ở trong khoảng đen nghe.
-Chờ đã! Chờ đã!
Ghế gỗ hét lên,
-Giết ta, các ngươi sẽ không bao giờ biết được vị trí của Eemon Shion!
Vạn Lý Phong Đao đang tính ra tay, trường kiếm sắp bổ vào cái ghế chợt ngừng lại, nheo mắt hỏi:
-Ngươi nói cái gì?
Khuôn mặt người trên ghế nuốt nước miếng, do dự một chút rồi nói:
-Được rồi, ta quả thật là nhân cách thứ ba của Fukujin Heigen, vừa rồi ta vẫn luôn trốn ở đây nghe các ngươi nói chuyện.
-Trước đó, ta cũng đã tận mắt nhìn thấy Fukujin Heigen dùng cà vạt thắt cổ cả gia đình.
Hình Hà Sầu cau mày:
-Chờ một chút, ngươi tận mắt nhìn thấy Fukujin Heigen giết chết cả gia đình, nhưng ngươi lại không ra tay ngăn cản? Bọn người Fukujin Miyoko và Fukujin Yokotawaru chắc hẳn đều là tín đồ của nữ thần Yorihime giống như ngươi mà.
Đôi mắt của cái ghế lấp lóe,
-Đúng vậy. Nhưng ta hơi khác bọn họ một chút.
Lý Ngang thờ ơ nói:
-Cái ngươi nói là không giống, là chỉ đến hình thức tín ngưỡng nữ thần Yorihime sao?
Theo như biểu hiện trong nhật ký, ngươi chắc có thể thỉnh thoảng hiện lên thao túng cơ thể của Fukujin Heigen.
Sở dĩ tại sao khi ông ta động thủ ngươi không can thiệp,
Đó là bởi vì ngươi đã có sự sắp xếp riêng đối với Eemon Shion, người sắp trở thành vu nữ tiếp theo của ngôi đền.
-Ví dụ như, giam cầm cô ấy, tự mình chủ trì các nghi lễ, biến cô ấy trở thành vu nữ chỉ thuộc về một mình ngươi.
Lý Ngang lắc đầu,
-Nhân cách chủ của Fukujin Heigen có thể giấu cháu gái ở bất cứ nơi nào,
Nhưng ông ta xem xét lại tình trạng tinh thần của chính mình,
Nên vẫn đặt nơi ẩn nấp ở một vị trí cực kỳ khuất và dù thế nào cũng không thể quên được.
-Ví dụ như căn cứ bí mật mà ông ta đã xây dựng khi còn nhỏ.
Lý Ngang tự mình khởi động phương tiện đi đến dãy núi phía đông đền Yorihime ở thành phố Okayama, cuối cùng tìm thấy dấu vết đặc biệt trên một sườn đồi gần thôn kỳ phụng.
Hắn đi thẳng đến bãi cỏ bình thường không có gì kỳ lạ, sau khi mò mẫm một hồi, hắn nắm lấy tay nắm đồng của một cửa bẫy bằng gỗ dưới đất, dùng một chút lực, kéo ra cửa bẫy đang bao phủ một lớp bùn dày.
Ánh trời chiều chiếu xuyên qua cửa rọi vào trong không gian thấp bé,
Có thể mơ hồ nhìn thấy những tờ báo cũ trải trên mặt đất, những ngọn đèn huỳnh quang Tiểu Dạ rải rác, nước uống, đồ ăn vặt, đồ hộp.
Một khuôn mặt nhỏ bé rụt rè lộ ra ở bóng tối,
-... Ông nội?
-Là ta đây,
Trong ánh hoàng hôn, Fukujin Heigen nở một nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu, vươn tay nắm lấy lòng bàn tay của Eemon Shion,
-Chuyện đã giải quyết xong, ông nội tới đón cháu đây.
Cảm giác bị lôi kéo quá quen thuộc,
Khi mở mắt ra lần nữa, Lý Ngang và những người khác đã trở về phòng trên lầu hai gia đình Fukujin, đưa mắt nhìn nhau.
Vạn Lý Phong Đao liếc nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ ngoài cửa sổ, có chút không xác định nói:
-Như vậy ... coi là đã giải quyết rồi?
Hình Hà Sầu lẳng lặng đi tới trước ngăn phòng, vươn tay mở cửa ngăn, vén tấm vải chống bụi màu xanh lên.
Không tì vết, không có xác chết chồng chất lên nhau, cũng không có cô bé gào khóc đập cửa.
-Chuyện vừa xảy ra,
Hình Hà Sầu quay đầu nhìn về phía Lý Ngang,
-Cuối cùng là chuyện thật sự xảy ra, hay chỉ đơn giản là huyễn tượng?
-Ai biết được.
Lý Ngang giang hai tay ra, bình tĩnh nói:
-Mộng cảnh Sinh Nam Vương vốn là không phân biệt được thực hư.
Nếu anh quan tâm, có thể chờ sau khi rời khỏi mộng cảnh lại nói chuyện với tổ chức chính phủ của Nhật Đảo về vấn đề này.
Để bọn họ điều tra manh mối của nữ thần Yorihime thử.
-Ừm.
Hình Hà Sầu gật đầu.
Vụ án của nhà Fukujin Heigen gần như có thể được coi là một nhiệm vụ kịch bản khó khăn, phong cách tổng thể của nó là vừa chữa trị vừa trầm cảm.
Trong cái kết mà tất cả mọi người đều cố gắng chiến đấu tìm ra, Fukujin Heigen đã đánh bại thành công tổ chức đền thờ Yorihime, giải cứu em trai và cháu gái của mình, đồng thời tiết lộ toàn bộ chi tiết của vụ việc này cho thế giới.