Từ quản sự chậm rãi nói:
-Vũ Đức Vệ từng chỉ thu nạp những đứa trẻ bị bỏ rơi trong dân gian, khổ kỳ tâm chí, lao kỳ gân cốt, đói không miếng ăn, không có thân nhân, trải qua nhiều thử thách và rèn luyện khó khăn.
-Khi trưởng thành trung thành với quân, yêu nước, thành với dân, không sợ yêu tà, dũng mãnh thiện chiến.
-Mới được thụ lệnh bài, khoác chiến giáp trở thành thành viên Vũ Đức Vệ, dùng pháp kiếm, múa sư đao, ngự huyền ấn, trấn thủ Châu quận, tuần tra các nơi trấn áp tà ma thiên hạ.
-Nhưng mà thời cuộc gian nan hỗn loạn, triều đình suy nhược, trăm năm qua Vũ Đức Vệ cũng không kiên trì truyền thống chỉ thu nạp trẻ mồ côi mà bắt đầu tuyển chọn tinh nhuệ sĩ từ trong quân.
Lý Ngang lắc đầu nói:
-Sau khi trưởng thành lại huấn luyện thì khẳng định không tốt bằng bồi dưỡng từ nhỏ.
-Đúng vậy.
Từ quản sự thở dài:
-Yêu ma quỷ dị cường hãn, có chút tà ma thậm chí ngay cả Vũ Đức Vệ cũng phải điều đại quân tập kết vây công mới có thể đánh lui.
-Vũ Đức Vệ vốn là thân quân của thiên tử.
-Nhưng trụ đóng ở các cứ điểm lâu ngày, Vũ Đức Vệ rải rác ở Châu quận cũng mơ hồ có chút ý tứ tự làm chủ, tự mình chiến đấu.
-Giải quyết yêu ma địa phương có nhiều thương vong.
Dứt lời, Từ quản sự dừng một chút thở dài nói:
-Nếu không phải Vũ Đức Vệ võ bị buông lỏng, Bạch Liên giáo cũng sẽ không làm việc kiêu ngạo như vậy, dám ở ngoài thành Lữ Châu "giáo hóa" sơn tặc.
Nói đến đề tài này Từ quản sự cùng Dương Nhị đều có chút uất ức nặng nề.
Vũ Đức Vệ làm việc không ra sức, tà ma khắp nơi, bọn họ làm việc cho thương đội đương nhiên bị ảnh hưởng rất lớn.
Về phần vì sao không từ bỏ nghề buôn bán, an an phận phận ở một chỗ...
Chỉ có thể nói nền chính trị hà khắc mãnh liệt hơn hổ, không nộp được thuế, không đợi yêu ma thì thương hội đã bị quan phủ ăn sạch trước.
-Đúng rồi, nói đến chí quái mấy ngày trước ta còn từng nghe qua một câu chuyện.
Dương Nhị lấy lại tinh thần nói:
-Nói là một thôn nào đó ở Mãnh Châu vợ của thôn trưởng mới chết, còn chưa vào tang. Một buổi tối con cái đang canh linh đường, trong lúc hoảng hốt nghe thấy tiếng nhạc xa xôi truyền đến dần dần đến đình viện,
-Mà thi thể trong đường lại bắt đầu hơi rung động, một lát sau một nữ thi áo trắng lại từ trên linh sàn ngồi dậy, theo tiếng nhạc không biết từ nơi nào truyền đến nhảy múa một mình.
-Cả nhà nghẹn họng trân trối hoảng sợ vạn phần, không dám ngăn cản chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ thi thể nhảy tung tăng rồi ngã xuống đất ở ngưỡng cửa.
-Chỉ chốc lát sau lại đứng lên nhảy nhót hướng ra cửa mà đi, biến mất trong rừng rậm.
-Lúc đó sắc trời dần tối, trong rừng tối đen một mảnh nên cả thôn trên dưới cũng không ai dám đuổi theo, cho đến một canh giờ sau, trưởng thôn say rượu hun hun trở về nhà, nghe nói thê tử đã chết đuổi vui vẻ nhảy đi mất, giận tím mặt bẻ gãy cành dâu trước cửa đuổi theo vào rừng rậm.
Mãi đến bãi tha ma cách đó năm sáu dặm mới nhìn thấy thê tử mặc áo nhảy múa trước một gốc cây.
Thôn trưởng kia cũng là rượu vào gan to, không chút sợ hãi ngược lại còn hét lớn.
Cương thi nghe thấy tiếng người xoay người lại, cười nhe răng kinh khủng với chồng.
Thôn trưởng không chút do dự giơ cành dâu lên đánh, cương thi lập tức ngã xuống đất, tiếng nhạc cũng ngừng, thôn trưởng liền khiêng cương thi về nhà, mấy ngày sau theo quy củ vững vàng hạ táng.
-Còn có loại chuyện này?
Ly Ngang bật cười:
-Người say rượu này so với yêu ma còn kinh khủng hơn nhiều.
-Đúng vậy.
Dương Nhị cũng cười nói:
-Đây là ta nghe được từ một người bạn rượu, nghe nói, âm nhạc dẫn động thi thể kia, tên là Hoặc, Hoặc cái gì đó...?
-Hoặc Linh Nhạc.
Ly Ngang nói:
-<> có nói: "Người mới chết, hồn không tan, địa phủ có quan chưởng nhạc cổ vũ dẫn người chết vào U Minh, không được thăng thiên, gọi là Hoặc Linh..
-Đó hẳn là cái tên này.
Dương Nhị gật đầu khâm phục nói:
-Đạo trưởng quả nhiên là vạn vật thông suốt.
Lý Ngang cười cười, nhìn về phía ngọn núi thấp phía trước thản nhiên nói:
-Nhanh lên đi, cửa thành của tòa thành nhỏ phía trước sắp đóng lại.
-Nga thành phía sau núi?
Có đủ loại biểu hiện lúc trước nên Dương Nhị cũng không ngoài ý muốn về việc Lý Ngang có thể sớm biết được tin tức huyện thành phía trước sắp đóng cửa (kỳ thật là Ong trinh sát giả bay trên trời thông báo. )
Huýt sáo một cái thúc giục thúc giục ngựa, để cho mọi người thương đội tăng nhanh tốc độ tiến lên chạy về phía Nga thành.
Nga thành, khách sạn Đồng Phúc.
-Khách nhân, chúng tôi thật sự là không có phòng.
Chưởng quỹ vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
-Tất cả các phòng đều đầy, tôi cũng đã nói hết lời và còn bỏ ra thêm bạc mới để cho hai vị khách nhân ở chung, miễn cưỡng nhường cho mấy vị một gian phòng.
-Còn lại có thể ở cũng chỉ có đại sảnh đại thông trải.
-Tê.
Khóe mắt Từ quản sự liếc mắt nhìn đám người Lý Ngang ở phía sau, cắn răng từ trong tay áo lấy ra mấy viên bạc vụn đặt vào trong tay chưởng quầy:
-Lão ca ngươi giúp ta một việc, lại đi nói chuyện với khách nhân trên lầu.
-Lão ca ngươi cũng giúp tôi một việc đi, tôi mà lại đi lên lầu liền sợ là bị đánh văng xuống a.
Chưởng quỹ cười khổ đem bạc vụn lại đặt về trong tay Từ quản sự:
-Thật sự không được, tôi sẽ không thu phí đi đường của các người.
-Điều này ...
Từ quản sự gãi gãi đầu, cũng là tức giận:
-Má nó, khách trong thành này chỉ có ba tòa, còn là đều đầy người nữa chứ.
Lý Ngang chen vào hỏi:
-Tại sao người hôm nay lại nhiều như vậy?
-Khách nhân không biết?
Chưởng quầy buông tay nói:
-Qua vài ngày nữa Lữ Châu Thành sẽ nghênh đón điềm lành, không ít thiện nam tín nữ đều đến chờ thưởng thức.
-Điềm lành?
Dương Nhị nghi hoặc nói:
-Đó là cái gì vậy? Không phải là một con lợn với đôi cánh vàng chứ?