Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 677 - Chương 677: Quái Mộng

Chương 677: Quái mộng Chương 677: Quái mộng

Lý Ngang trầm ngâm một tiếng:

-Chẳng lẽ là... Vô sinh?

-Không phải không phải!

Mã Bang Đức vội vàng khoát tay áo:

-Tại hạ sinh ra được một trai một gái, phương diện này không thành vấn đề.

-Vậy là?

-Giấc mơ.

Mã huyện lệnh u ám nói:

-Quái mộng.

Mã Bang Đức chậm rãi ngồi xuống thấp giọng nói:

-Ba mươi năm trước, thiên hạ đại hạn hán, phụ cận Lữ Châu bị ảnh hưởng đặc biệt nghiêm trọng, có thể nói là đất cằn ngàn dặm.

-Vào thời điểm đó hàng ngàn người lưu vong, giống như châu chấu cày qua những ngọn đồi.

-Để sống sót, gặm vỏ cây, ăn rau dại, ăn đất sét trắng và thậm chí... đổi con lấy thức ăn hay ăn thịt lẫn nhau.

Nói đến đây, Mã Bang Đức nhịn không được cả người run rẩy, dừng một hồi lâu mới tiếp tục nói:

-Năm đó tại hạ chỉ là một đứa trẻ tám tuổi.

-Cha mẹ đều vì bệnh tật mà chết đói, trước khi đi chỉ để lại một bức thư gia đình cùng một ít tiền xu để cho ta mang theo trên người, nương tựa vào thân thích.

-Lúc ấy ta trà trộn trong đội ngũ lưu dân, nhìn thấy người cường tráng trong lưu dân bắt đầu dẫn đầu phân chia thịt của người bị bệnh, đói khát.

- Ta sợ hãi vạn phần liền tìm cơ hội chạy ra khỏi đội ngũ, một đường chạy lên núi.

-Đêm lạnh núi hoang, mưa dầm thấm lâu, ta trốn trong hốc cây ôm bức thư cha mẹ đưa cho, chịu đựng đói khổ lạnh lẽo, chỉ cảm thấy trong thiên địa không có bất kỳ đường sống nào để đi.

Mã Bang Đức uống cạn sạch ly rượu, sắc mặt ửng đỏ nhìn ly rượu đang nắm trong tay cười khổ nói:

-Dưới sự tra tấn đói khát ta liền mê man.

-Trong giấc mơ, ta leo lên một ngọn núi cao, nhìn thấy một gian hàng, gặp một vị lão đạo.

Lý Ngang nhướng mày hỏi:

-Lão đạo kia trông như thế nào?

-Đã không nhớ rõ rồi.

Mã Bang Đức lắc đầu:

-Lão đạo tiên phong đạo cốt, mặt mũi hiền lành, bạc phát đồng nhan, giống như tiên trưởng thiên nhân trong truyền thuyết.

-Ông nói rằng ông đã nhìn thấy ta đau khổ và bất hạnh, sinh ra lòng thương xót, vì vậy ông đã cho ta một viên thuốc có thể giúp ta sống sót trong nạn đói.

-Viên thuốc này không thể lấp đầy bụng đói, để tôi không phải gặm ăn vỏ cây, gặm ăn cỏ dại.

-Cũng không thể để cho ta vũ hóa phi thăng, từ nay về sau ăn gió uống sương.

-Nhưng có một điều.

-Thuốc này, có thể cho ta can đảm và dũng khí để sống sót.

Lý Ngang nhướng mày:

-Dũng khí?

-Đúng vậy.

Mã Bang Đức sâu kín thở dài:

-Theo lời ông ta nói, sau khi uống thuốc này thì ta liền có đoạn nhân sinh thứ hai.

-Ban ngày tôi càng trải qua đau khổ bao nhiêu.

-Thì trong giấc mơ vào ban đêm, tôi càng giàu có và hạnh phúc bấy nhiêu.

Lý Ngang hỏi:

-Ông ăn?

-Tự nhiên là ăn.

Mã Bang Đức thấp giọng nói:

-Cùng đường mạt lộ, muốn chết còn không được thì làm sao còn so đo nhiều như vậy.

-Huống chi đó chỉ là giấc mộng mà thôi.

Lý Ngang lắc đầu:

-Nhìn biểu tình của huyện lệnh, chỉ sợ không chỉ là mộng.

Mã Bang Đức yên lặng gật gật đầu, bưng toàn bộ bầu rượu gốm lên, ừng ực trút xuống hết tất cả rượu.

-Đúng vậy, đó không chỉ là giấc mơ.

Ánh mắt Mã huyện lệnh trống rỗng, tự lầm bầm:

-Ban ngày tôi ở trên núi gặm vỏ cây, ăn rau dại, đói đến mức hoa mắt chóng mặt. Đến tối, tôi lại mơ thấy mình trở thành một người con dòng chính trong một gia tộc quyền thế, hưởng hết vinh hoa phú quý, không lo đói cơm manh áo. Giấc mơ kia hoàn mỹ chân thực như thế, thật đến mức tôi cũng không nhận rõ cái nào là mơ, cái nào là thực.

Mã Bang Đức mím môi:

-Mặc dù vậy, giấc mơ được thành con trai trưởng của thế gia vọng tộc quả thật đã tiếp thêm cho tôi dũng khí để sống tiếp. Tôi chịu khổ trên núi mấy ngày, đợi đến khi dân lưu lạc dưới núi rời đi mới lén lút đuổi theo dấu chân của đội ngũ, đi đến một tòa thành thị khác. Ở đó, thời gian đầu tôi không tìm được thân thích, chỉ có thể đi xin ăn sống qua ngày, giành ăn với chó dữ, lại còn phải cẩn thận dè chừng, vạn phần thận trọng tránh né những tên ăn mày có địa bàn cố định trong thành và nha dịch ngang ngược kiêu căng, ác hình ác trạng ở khắp nơi. Chờ đến khi trở lại mộng cảnh thì sẽ tiếp tục hưởng thụ cuộc sống phú quý phong lưu, kiêu căng xa xỉ, quần áo lụa là.

Lý Ngang nhíu mày:

-Người trong mộng là chính ngươi, hay vẫn là. . .

-Là chính tôi.

Mã Bang Đức trầm giọng nói:

-Tôi từng lấy gương đồng ở trong mơ để soi qua khuôn mặt, chính là tôi không thể sai được. Bên cạnh đó, tôi cũng tìm ra một vài manh mối, xác nhận chế độ quan phủ và phong tục tập quán của thế giới trong mơ khác với hiện thực ở nhiều khía cạnh. Không có Lữ châu, Kỳ châu, cũng không có người như tôi.

Lý Ngang gật gật đầu:

-Vậy thì xem ra hẳn không phải là ông và ai khác trao đổi thân thể theo thời gian sáng tối.

-Nếu là trao đổi thân thể thật thì cũng tốt.

Mã Bang Đức cười khổ nói:

-Tôi lang thang ở trong thành thật lâu, cuối cùng mới tìm được vị bác cả kia của tôi, sau đó đưa ra tín vật thư nhà, tìm nơi nương tựa sống qua ngày. Mặc dù lúc đó đời sống khó khăn nhưng bác lại chăm sóc tôi cực kỳ tốt. Cho tôi ăn mặc, đối xử với tôi và hai người anh em họ rất công bằng, thậm chí còn cắn răng góp tiền gửi tôi vào thư viện, mua cho tôi sách thánh hiền.

-Ồ…

Lý Ngang trầm ngâm nói:

-Lần trước lão đạo kia có vẻ như từng nói qua, nếu ban ngày ông sống càng thê thảm khổ sở, thì cuộc sống ở trong mơ sẽ càng hạnh phúc mỹ mãn. . .

-Đúng thế.

Bình Luận (0)
Comment