Mãi cho đến hai ngày trước, Hứa đại thiếu gia nhận được thư tín của phụ thân xa ở quốc đô, nói rằng cha y bị bệnh nặng, bảo đại thiếu gia mau chóng nắm chặt thời gian chạy về quốc đô để gặp được lão lần cuối.
Hứa đại thiếu gia không hề nghi ngờ, dẫn theo một đội nhân mã đơn giản cấp tốc đi về quốc đô. Nông hộ Triệu Lục bình thường ăn chơi lêu lổng lúc này bắt được thời cơ, thừa dịp Hứa đại thiếu gia không ở, hộ vệ nhà họ Hứa bị thiếu hụt, tìm cách leo tường đột nhập nhà y, định chờ đến khi tất cả mọi người đi ngủ thì sẽ từ xà nhà nhảy xuống, đi vơ vét châu báu tiền của.
Nơi Triệu Lục nhắm tới đó là gian phòng của Thiếu phu nhân nhà họ Hứa, đoán rằng nơi đó cất giấu nhiều đồ quý nhất, vả lại thiếu phu nhân nhà họ Hứa đã mang thai gần nửa năm, bụng lớn di chuyển bất tiện, sẽ khiến gã càng thuận tiện trộm xong chạy thoát.
Lúc đêm khuya, Triệu Lục trốn ở trên xà nhà nhìn thấy thiếu phu nhân và hai cô nha hoàn đã ngủ say, vừa muốn xoay người đi xuống rón ra rón rén cuỗm tài vật thì bất ngờ nghe thấy một tiếng “Xì…”
Một cánh cửa sổ nào đó trong gian phòng bị chọc thủng một lỗ nhỏ, từ trong lỗ nhỏ luồn vào một làn hương khói màu vàng nhạt.
Đáy lòng Triệu Lục kinh ngạc vạn phần, phỏng đoán đây chắc cũng là một tên trộm giống gã, đang định thó vài món đồ quý của thiếu phu nhân.
Luồng khói kia rất có thể là để chuốc mê người trong phòng.
Gã sợ hành động tùy tiện sẽ hù đến đối phương, tạo ra tiếng động hấp dẫn hộ vệ nên lật lại thân hình ẩn vào phần tối của xà nhà, cẩn thận xé rách một đoạn ống tay áo bịt lại miệng mũi, yên lặng theo dõi thay đổi.
Rất nhanh sau đó, mê hương có hiệu lực, hai cô nha hoàn ngã sấp lên bàn rơi vào hôn mê, thiếu phu nhân nhà họ Hứa đang nằm ngủ sau màn cũng không có một chút tiếng động, cả phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Trong lòng Triệu Lục dần dần cảm thấy sự tình có chút không đúng, nhưng luồng hương kia lại thấm qua vải vóc, xông vào mũi gã, khiến thần trí của gã cũng có chút mơ hồ không rõ, phản ứng chậm hơn bình thường rất nhiều, không thể nào không chế được toàn thân.
Trong lúc mơ mơ màng màng, gã dường như thấy có một bóng người đeo bọc leo cửa sổ tiến vào phòng, trong tay xoa xoa mấy nhánh mê hương, lần lượt đặt khắp các góc trong phòng.
Sau khi sắp xếp cẩn thận mê hương, bóng người chậm rãi đi đến gần thiếu phu nhân nhà họ Hứa, từ trong bọc lấy ra một cái bình sứ trên hẹp dưới rộng cùng với một cây dao nhỏ tinh xảo cực kỳ sắc bén.
Người kia lầm bầm trong miệng cái gì, giọng nói đục ngầu kiềm nén, không nghe được rõ ràng, nhưng Triệu Lục lại rõ ràng cảm giác có một loại không khí khủng bố đang dần áp sát.
Sau một hồi, người kia niệm chú xong, chỉ một ngón tay về phía màn ngủ, thiếu phu nhân nhà họ Hứa thế mà lại nhảy ra, mắt nửa nhắm nửa mở, như tỉnh như mê, quỳ xuống trước bóng người nọ.
Vù ——
Dưới ánh nến mờ nhạt, thân đao lóe lên tia sáng lạnh rồi biến mất.
Kẻ kia chém ngang người thiếu phu nhân nhà họ Hứa, lấy ra thai nhi nhét vào bình sứ.
Mùi máu tanh nồng nặc lay tỉnh Triệu Lục đang nằm trên xà nhà. Gã cực kỳ hoảng sợ chú ý đến thiếu phu nhân nhà họ Hứa cứ như tượng gỗ, không hề lộ ra bất kỳ cảm giác đau đớn nào. Mặc cho máu tươi chảy ròng ròng, nàng vẫn bất động giữ nguyên tư thế quỳ của bản thân.
Mê hồn hương mà mấy tên trộm cắp trong giang hồ sử dụng nhiều nhất chỉ có thể khiến người tạm thời rơi vào hôn mê mà thôi, chỉ cần dội một chậu nước lạnh là đủ để lay tỉnh, chớ nói chi là bị đao chém thành như vậy.
Kẻ kia chắc chắn đã sử dụng yêu pháp quỷ dị nào đó rồi!
Triệu Lục mặc dù là một tên lười cả ngày chỉ biết trộm tiền mua rượu, ăn chơi lêu lổng, nhưng tận mắt nhìn thấy người này làm ra hành động giết người lấy thai kinh khủng như vậy cũng tràn đầy lửa giận trừng muốn rách cả mí mắt, không để ý đến an nguy của bản thân, định hô to để dẫn đến hộ vệ.
Đáng tiếc hiệu lực của mê hồn hương vẫn còn, cơ thể Triệu Lục cứng ngắc, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người kia lấy ra nắp bình trong bọc đậy lại bình sứ, rồi mặc kệ thi thể thiếu phu nhân vẫn quỳ ở nơi đó, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.
Một lát sau, Triệu Lục rốt cuộc tỉnh táo trở lại.
Gã ngửi thấy mùi máu tanh khắp phòng, nhìn thấy thi thể quỳ chết không nhắm mắt của người phụ nữ kia, trong lòng tràn đầy hối hận xen lẫn phẫn nộ, xoay người nhảy xuống khỏi xà nhà, đẩy cửa đi ra ngoài, dựa vào ánh trăng dẫn lối đuổi theo người kia.
Gã theo dõi suốt một đêm, từ trấn Thung Tang đến tận ngoại thành Nga thành. Lần này không tận dụng thời cơ thì chắc sẽ không còn lần nào nữa, Triệu Lục đột nhiên nhô ra nhào tới ghìm chặt hông của kẻ đó, la hét hấp dẫn đến vài tên nha dịch. Bọn chúng dùng dây xích còng lại hai người, mang về quan phủ thẩm vấn.
-Mặc dù thảo dân có trộm cắp, chơi bời lêu lổng, nhưng chưa từng làm những việc gây nguy hiểm đến tính mạng người khác.
Khuôn mặt gầy gò của Triệu Lục đỏ bừng lên, giơ tay chỉ người đàn ông da đen đang nằm rạp trên mặt đất, kích động nói:
-Những tên côn đồ giết người cướp của này, không có lương tâm, trời đất không thể tha thứ.
Mong rằng Thanh Thiên đại lão gia làm sáng tỏ chuyện này, trả cho Thiếu phu nhân Hứa gia một sự công bằng!
Mã Bang Đức gật đầu:
-Bản quan sẽ chấp hành theo pháp luật.
Vương Triều Mã Hán, mở túi của nghi phạm Ngô Hồ ra.
-Vâng.