Mã Bang Đức nhìn nhóm nha dịch sợ hãi lui bước mà đáy lòng dâng lên một nỗi thất vọng, đành phải đưa mắt nhìn về phía Lý Ngang vẫn đang bình chân như vại, có hơi hèn mòn trầm giọng nói:
-Tây Môn Tử đạo trưởng…
-Trừ gian diệt ác, không thể từ chối.
Lý Ngang mở mắt ra, đứng lên, đi thẳng về phía Ngô Hồ, giơ tay mở nắp chiếc bình gốm sứ.
Một mùi máu tanh nồng nặc xộc ra từ miệng bình, mượn ánh sáng tự nhiên, có thể nhìn thấy một vật thể mờ ảo đang lơ lửng bên trong.
Vẻ mặt Lý Ngang sững lại, nhìn về phía Ngô Hồ, lạnh lùng nói:
-Mấy tháng gần đây, gần thành Lữ Châu đã xảy ra những vụ án giết người cướp trẻ sơ sinh đều là ngươi làm à?
Ngô Hồ cười to, không trả lời, chỉ hỏi ngược lại:
-Có vẻ như đạo trưởng không phải là tu sĩ của Long Hổ Sơn đúng không? Nếu không có bản lĩnh thật sự thì tốt nhất là đừng có dây vào chuyện này, tránh gặp hoạ sát thân.
Bốp.
Một cái tát như trời giáng đập xuống mặt Ngô Hồ.
Nha dịch dùng thuỷ hoả côn đánh cũng không làm bị thương nổi thân thể rắn chắc này, vậy mà chỉ với một bàn tay đã khiến cả người hắn ta đều văng ra xa, mang theo dây xích loảng xoảng đập xuống mặt đất.
Ngô Hồ rầm một tiếng ngã xuống đất, cổ bị xoay thành một đường cong quỷ dị, trên mặt xuất hiện một dấu bàn tay đỏ tươi.
-Ngươi.
Ngô Hồ như không thể tin được sờ lên gương mặt sưng đỏ, phun ra hai cái răng bị đánh rụng, mắt long lên sòng sọc mơ hồ không rõ mà quát:
-Ngươi, cái tên đạo sĩ hoang dã từ đâu đến, lại dám đánh ta à?
Bốp.
Lại một cái tát nữa giáng xuống, Ngô Hồ bị đẩy lăn ra xa hai mét, lắn đến cổng nha môn, nôn ra một bãi máu tươi.
Sau đó bị Lý Ngang dùng kỹ năng 【Toái Vật Tán Xạ】kéo trở lại đại sảnh của nha môn.
Lý Ngang túm chặt cổ áo Ngô Hồ, nâng cả người hắn ta lên giữa không trung, nghiêng đầu giống như đang suy nghĩ xem nên ra tay ở chỗ nào nữa cho thích hợp.
Nha dịch đứng hai bên không nghĩ đến, vị đạo trưởng Tây Môn Tử nhìn dịu dàng lễ độ như vậy mà lại có thể bạo lực đến mức này, ngay cả Mã Bang Đức đang ngồi sau bàn làm việc cũng phải giật mình khiếp sợ.
Ngô Hồ cũng cảm thấy hơi chút hoảng hốt lo sợ, thật sự hắn ta có cảm nhận được rất rõ ràng sát ý lạnh như băng kia, gắng gượng nói:
-Ta là giáo chúng của Bạch Liên Thánh Giáo trải rộng khắp nơi ở thiên hạ, như hằng hà sa số, ngươi dám đụng vào ta, không sợ chết à?
-Chết có gì mà phải sợ. Trước đó chưa chết, sau khi chết cũng không thể sợ được nữa. Đây là triết học, ngươi nghe không hiểu.
Lý Ngang lắc đầu, giơ tay lên bóp nát xương cánh tay và xương đùi của Ngô Hồ, trong lúc Ngô Hồ đang kêu gào thảm thiết, lại hỏi:
-Có người tới cứu ngươi hay không?
-Ta không biết a a a a.
Mặt mũi Ngô Hồ đều trở nên vặn vẹo, rõ ràng hắn ta đã khởi động pháp thuật mà Thánh Bạch Liên truyền thụ cho để khiến bản thân không bị tổn thương bởi đao kiếm, thân thể cứng như sắt thép.
Chỉ có các loại chất bẩn như máu chó đen hắt lên người mới có thể bị phá giải.
Cái tên đạo trưởng tóc ngắn này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào đây?
Lý Ngang không nghe được câu trả lời vừa ý, hắn thở dài, bóp mạnh hơn khiến xương cốt Ngô Hồ đã vỡ còn thêm vụn hơn.
Từng tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp nơi, vọng ra tận bên ngoài nha môn, từ trên xuống dưới nhà họ Hứa ở Thung Tang trấn đều phát ra tiếng khóc.
Sau khi tra hỏi một hồi lâu, Ngô Hồ vẫn cương quyết không khai, lúc này Lý Ngang mới ném hắn ta xuống đất, đưa tay nhặt lên cái phong thư kia, lấy bức thư ở bên trong ra nhìn qua một lượt.
Trong phong thư dường như là bức thư nhà của vợ viết cho chồng, nội dung đại khái là thông báo tình hình trong nhà vẫn rất ổn, không cần lo lắng, con trai ở trường học có thành tích học tập rất tốt, gần đây người ho hàng xa vay tiền khi trước đã đem tiền trả lại, thời tiết dạo này bắt đầu trở lạnh nhắc nhở chồng ở bên ngoài nhớ mặc nhiều quần áo.
Lý Ngang nhìn qua một lượt, nhắm mắt lại suy tư một lúc, sau đó cầm lấy quyển Luận Ngữ ở trong túi ra xem.
Bức thư tưởng chừng như thư nhà kia nhưng thật ra lại là một bức mật mã, cần đối chiếu với tên chương trong quyển Luận Ngữ mới có thể hiểu được bí mật trong đó.
Mà nội dụng bên trong bức mật mã này, đại khái là vào lúc xế chiều ngày mai, gặp mặt ở một ngôi miếu hoang nào đó bên ngoài Nga Thành.
Lý Ngang cất phong thư, hỏi Ngô Hồ:
-Ngày mai người sẽ gặp ngươi ở miếu hoang là ai?
-Làm sao mà ngươi lại biết…
Vẻ mặt Ngô Hồ đột nhiên thay đổi, lập tức ngậm miệng lại, cắn chặt hàm răng, nhìn không giống như một tên tội phạm đang phải chịu nghiêm hình tra tấn, ngược lại lại giống như một anh hùng trung nghĩa thà chết chứ không chịu khuất phục.
-À.
Lý Ngang cười nhẹ một cái, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, trong đầu loại người này chắc hẳn chỉ có khái niệm về Thánh Bạch Liên mà thôi.
Trong thời gian ngắn, dùng cách thức tra tấn như bình thường e rằng không thể bắt hắn ta mở miệng nói ra tình hình thực tế.
-Mã Huyện Lệnh.
Lý Ngang xoay người nhìn về phía Mã Bang Đức:
-Khi nào thì binh lính của Vũ Đức Vệ có thể đến?
-Hả?
Mã Bang Đức hơi ngẩn ra một chút, sau đó mới kịp phản ứng, vội vàng đáp:
-Tại hạ đã dùng lá bùa thông báo rồi, muộn nhất là sáng mai sẽ đến.
Lý Ngang gật đầu nói:
-Vậy tối nay để tôi phụ trách trông coi nghi phạm đi.
Để phòng trừ trường hợp yêu nhân Bạch Liên gây tổn thương cho người vô tội, xin Huyện Lệnh bố trí một phòng giam bên trong địa lao này nữa.
-Đạo trưởng muốn đích thân trông giữ à?