Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 701 - Chương 701: Xem Xét Lại

Chương 701: Xem xét lại Chương 701: Xem xét lại

Bùm!

Hai cái ám khí hình trụ bằng sắt có tên "Thú Hồn Sa" này vạch ra một đường thẳng rồi nổ tung giữa không trung trước mặt Lý Ngang, bắn ra một đám sương mù màu xám trắng nồng đậm bức người.

Còn ẩn hiện trong làn khói xám, lại hiện ra một đám hạt cát bằng sắt tinh mịn kèm theo độc dược.

Lý Ngang không hoảng không loạn lấy từ trong ba lô ra áo khoác màu đen, rồi khởi động phương pháp hô hấp.

Sau đó lại tiếp tục truyền năng lượng gợn sóng vào trong chiếc áo khoác đen,

Khiến cho áo khoác đen trở nên cứng rắn và thẳng tắp giống như một tấm khiên,

Lý Ngang cầm nó trong tay rồi hất lên không trung, bao phủ hết những hạt sắt tinh mịn kia lại.

Năng lượng gợn sóng ngay lập tức bị giải trừ, chiếc áo khoác đen nhanh chóng trở lại hình dạng ban đầu,

Lý Ngang phất tay, những hạt cát sắt tinh mịn cũng đồng loại rơi xuống đất,

Nhưng trong ngôi miếu hoang, đâu còn thấy bóng dáng của Nguyễn Thiên Nguyễn Địa nữa- hai tên này thừa cơ lợi dụng khói mù lượn lờ trực tiếp đập phá bức tường của miếu hoang, chui ra từ khe hở rồi bỏ trốn.

Sắc mặt của Hiểu Thư Sinh liên tục thay đổi, không chờ hắn có cơ hội thầm mắng hai huynh đệ Nguyễn thị bỏ rơi đồng môn, không xứng làm người,

Thì cái xác Ngô Hồ phủ đầy lông tơ màu xanh nãy giờ vẫn đứng yên, chợt động.

Nó đạp xuống đất, hai chân cứng đờ cùng với bề ngoài nhanh nhẹn hoàn toàn không phù hợp điều khiển cơ thể chạy ra khỏi cửa miếu hoang, dưới sự hướng dẫn của đám ong trinh sát đang bay trên bầu trời phong tỏa lại hai huynh đệ Nguyễn thị đang trốn báng sống báng chết.

Nguyễn Thiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân gấp gáp, vừa quay đầu lại, liền thấy Ngô Hồ mang khuôn mặt mỉm cười đang đuổi theo hắn.

Trong cái miệng đang cười toe toét, còn có mấy cái xúc tu thực vật đang thò ra giữa khe hở hàm răng, chập chờn lắc lư.

-Chết!

Nguyễn Thiên sợ đến mức hồn xiêu phách lạc, hình xăm con cá khổng lồ trên lưng phát ra ánh sáng đỏ mờ ảo, hắn dùng hết sức lực ném mạnh ra hai cây châm sắt hẹp dài nhọn hoắt.

Hai cây kim sắt này là năm xưa khi hai huynh đệ bọn họ còn là thủy thủ đã tình cờ lấy được từ một chiếc tàu đắm không biết tên.

Một khi tiếp xúc, nó có thể kéo người ta vào ảo ảnh, khiến người ta lầm tưởng rằng mình đã lạc trên biển cả bao la, phải đối mặt với sóng dữ hỗn loạn, biển động mãnh liệt.

Thấp thỏm lo âu, nghểnh cổ liền giết.

Chính là nhờ vào vật này nên hai huynh đệ bọn họ mới sát hại chủ cũ, đi lên con đường giặc cỏ trên biển.

Phập!

Hai cây kim sắt nhẹ nhàng đâm vào hộp sọ của thi thể Ngô Hồ, mà thân hình của Ngô Hồ quả thật cũng dừng lại một chút.

Thành công!

Nguyễn Thiên Nguyễn Địa trong lòng vui mừng khôn xiết, không kịp đau lòng đó chính là hai cây kim sắt gây ảo giác cuối cùng mà chỉ cố gắng tăng tốc lao nhanh.

Bọn hắn cũng không phải tín đồ cuồng nhiệt của Thánh Bạch Liên, không cần thiết chỉ vì hai tên Sử nữ mà hy sinh mạng sống của mình.

Hơn nữa trên đời này, người có thể loại bỏ được Tiễu Ngược Tam Thi Phù, vẫn có.

Miễn là còn sống, là còn hy vọng ...

Một giây, hai giây, thi thể của Ngô Hồ vẫn đứng im một hồi lâu, rồi mới bình tĩnh tháo kim sắt xuống, vẫn giữ tư thế chạy cứng ngắc đuổi theo phương hướng của hai huynh đệ Nguyễn Thiên.

Cỗ thi thể này đã bị sợi nấm đục rỗng từ lâu, vốn dĩ không hề trúng cái gì gọi là huyễn thuật ảo giác.

Người thao túng trước đó vẫn luôn là Lý Ngang giả dạng thành Ngô Hồ.

-Một bộ thế thân, mà lại có thể khiến các ngươi hao hết thủ đoạn.

Đứng ở trong miếu hoang, Lý Ngang lắc đầu nhìn Hiểu thư sinh cùng Sử nữ đang im lặng, lên tiếng nói:

-Hiện tại hai người đồng bọn của các ngươi đã chạy mất rồi, có muốn suy nghĩ một chút nên đầu hàng không?

Đầu hàng?

Hiểu Thư Sinh đáy lòng nổi lên khổ ý, nếu như vừa rồi Nguyễn Thiên Nguyễn Địa không lựa chọn chạy trốn mà lưu lại cùng nhau chiến đấu.

Bọn họ có lẽ còn có thể chống lại Tây Môn Tử đạo nhân một hai.

Hơn nữa hai sứ nữ còn chưa dùng ra lá bài tẩy, hươu chết vào tay ai còn chưa biết.

Đáng tiếc huynh đệ Nguyễn thị bội bạc, tự mình chạy đi, đem bọn họ ném cho vị Tây Môn Tử đạo sĩ kinh khủng quỷ dị trước mắt này.

-Sao lại không nói lời nào chứ?

Lý Ngang xoa xoa bàn tay cười tủm tỉm hỏi:

-Là miệng văng tục bị cấm ngôn? Hay là không nạp thẻ fan hâm mộ nên không thể nói chuyện?

Hiểu Thư Sinh không hiểu cái gì gọi là cấm ngôn cùng fan hâm mộ.

Nhưng chỉ dựa vào biểu tình trên mặt đối phương cũng có thể đoán được đây là đang trêu chọc bọn họ.

Lúc này trầm giọng nói:

-Các hạ thủ đoạn cao minh, là tại hạ thua.

-Bất quá tại hạ chỉ là hạng người tịch mịch vô danh, cho dù chết cũng không ai nhớ thương.

-Nhưng hai vị này là sứ nữ bên cạnh thánh tử giáo ta, thân phận tôn quý.

-Đả thương các nàng, đạo trưởng sẽ không lo lắng dẫn đến thánh giáo trả thù, liên lụy đến người thân cận bên cạnh sao?

-Các hạ xin vui lòng xem xét lại.

Hiểu Thư Sinh nói phi thường thành khẩn, bề ngoài có vẻ là muốn mời Lý Ngang dừng tay thả bọn họ một con đường.

Nhưng ngụ ý tựa hồ là đang ám chỉ giá trị của hai sứ nữ so với hắn cao hơn nhiều.

Lý Ngang không có chỉ ra ám chỉ chứa đựng trong lời nói của Hiểu Thư Sinh, tùy ý buông tay không sao cả nói:

-Yên tâm, anh xem tôi giống như loại người xấu muốn giết nhưng không muốn chôn sao?

-Đầu năm nay, ngay cả rác không cháy cũng phải phân loại tái chế rồi lại sử dụng.

-Mấy vị chính là nhân tài bạch liên giáo.

-Tự nhiên phải có được vị trí thích hợp, không thể lãng phí giá trị sử dụng còn thừa lại a.

Bình Luận (0)
Comment