Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 708 - Chương 708: Mua Ngựa

Chương 708: Mua ngựa Chương 708: Mua ngựa

Ly Ngang tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, vểnh chân nhìn vách tường màu vàng ửng của khách sạn, tựa hồ đang muốn viết một câu thơ như "Như năm nào tìm đến báo thù, máu nhiễm đỏ ở cửa sông Hồ Dương".

Rất nhanh, Tam nương tử liền từ thiên sảnh đi ra, trên người nàng mặc một bộ vải màu đỏ bình thường, cực kỳ mộc mạc, lại có thể phác họa rõ ràng dáng người kiều hảo.

Vẻ mặt tiều tụy càng làm nổi bật phong vận khiến người ta tiếc thương của nữ quả phụ.

Tam nương tử xoa bột mì cả đêm, một đêm thức trắng có chút buồn ngủ, nhưng vẫn lấy lại tinh thần cười nói:

-Đạo trưởng là muốn mua lừa ngựa?

-Phúc Sinh Vô Thượng Thiên Tôn, đúng vậy.

Lý Ngang gật gật đầu:

-Thật ngại, bần đạo bây giờ trong túi rỗng tuếch, không lấy ra được bao nhiêu tiền tài.

Không biết Tam nương tử có thể phát huy tinh thần sẵn sàng giúp đỡ người khác hay không, miễn phí tặng cho hay không?

-???

Tiểu nhị của cửa hàng cùng Tam nương tử đều vẻ mặt mộng bức, bọn họ còn là lần đầu tiên nhìn thấy người xuất gia da mặt dày như vậy.

Nếu đổi lại là thường ngày, Tam nương tử đã sớm cười lạnh một tiếng rồi gọi tiểu nhị cửa hàng đem đạo sĩ thối nát không biết xấu hổ này đánh ra ngoài.

Nhưng nàng vừa mới thi triển tà thuật, tinh thần mệt mỏi, pháp lực trống rỗng, thật sự không dám đánh cuộc đối phương chính là giả đạo sĩ giả hay đạo sĩ thật.

Đành phải hít sâu một hơi ổn định tâm thần, cố gắng cười nói:

-Đạo trưởng ở đâu, không phải chỉ là lừa ngựa thôi sao? Tiền Lục, đi ra ngoài cửa trước dắt một con tới.

-Vâng.

Tiểu nhị trong nháy mắt nghe hiểu ý tứ của Tam nương tử, bước nhanh ra khỏi khách điếm.

Tìm được một “con ngựa lữ khách” buộc bên ngoài khách sạn, lục lọi một chuyến xác nhận không bỏ xót gì trên thân con ngựa để có thể chứng minh thân phận trước kia của hắn.

Lúc này mới dắt ngựa trở lại cửa khách sạn.

-Đạo trưởng ngài xem con ngựa này thế nào?

-Ngô...

Lý Ngang ngồi ở vị trí không nhúc nhích:

-Tiền trung hậu, ba bộ phận đều bằng nhau, tứ chi dài ngắn thích hợp, cơ bắp rắn chắc cân xứng, tinh thần tràn đầy, bờm tóc mượt mà, là một con ngựa tốt.

-Đúng vậy

Tiểu nhị gật gật đầu, vừa định dắt ngựa đi ăn chút thức ăn lại nghe Lý Ngang chậm rãi nói:

-Đáng tiếc, cũng chỉ là một con ngựa tốt mà thôi.

Lý Ngang thở dài, nhìn về phía Tam nương tử tùy ý nói:

-Bần đạo trước khi đầu nhập đạo môn, cũng là một con cháu nhà giàu thích nuôi ngựa, trong nhà vô số kể.

-Cái gì Tổ an liệt mã, mộ quang lập lòe, Táo Gia Nhi, Vân Bảo Daisy, Ceres Diya cầu vồng mã,...

-Hảo mã tầm thường như vậy phỏng chừng không lọt vào được pháp nhãn của bần đạo a.

-...

Tam nương tử nhịn xuống xúc động chửi bới đối phương là kẻ vô sỉ, nặn ra mỉm cười:

-Địa phương nhỏ xa xôi nghèo khó, làm cho đạo trưởng chê cười rồi.

-Không bằng đạo trưởng cưỡi ngựa này trước, đến Long huyện huyện thành lại đi tìm lái buôn mua ngựa?

-Tam nương tử nói gì vậy chứ.

Lý Ngang lắc đầu nói:

-Đến rồi thì sao có thể trở về tay không?

-Nghe nói Tam nương tử danh tiếng là ở khách sạn nuôi đại lượng súc vật, hậu viện lừa ngựa chủng loại đa dạng, không gì là không có, danh tiếng có thể nói là nhất tuyệt.

-Kính xin Tam nương tử dẫn bần đạo đi hậu viện xem một chút, chọn lựa thật tốt một cái.

-Dựa vào kinh nghiệm săn ngựa của bản đạo, cũng tốt cho Tam nương tử phân biệt phẩm chất ngựa.

-Toàn bộ đều dựa vào đạo trưởng phân phó.

Tam nương tử cười cười:

-Bất quá hậu viện hôm nay còn chưa quét sạch, dơ dáy bẩn thỉu.

-Đạo trưởng không bằng ăn chút bánh nướng cháo nóng, chờ tiểu nhị thanh lý hậu viện rồi lại đi chọn ngựa.

-Vẫn là Tam nương tử suy nghĩ chu đáo.

Lý Ngang giơ ngón tay cái lên, ngồi trên ghế đẩu nhìn Tam nương tử đi tới.

Tam nương tử trước người hắn vô cùng mập mờ khom lưng làm nổi bật dáng người, đồng thời thu đi mâm cơm, dùng giẻ lau lau bàn.

Xoay vòng eo đi vào thiên sảnh, dọc theo đường đi còn lưu lại hương thơm phản phất.

-Chậc chậc chậc, thật sự là một lão nữ nhân không biết xấu hổ, sắp sửa hoa tàn bại liễu rồi mà còn ra vẻ làm dáng cái gì.

Thanh âm có chút khinh thường của Sài đại tiểu thư vang lên trong cơ thể Lý Ngang.

Nàng thân là si mị, dung nhan vĩnh viễn lưu trú, ăn thế nào cũng không mập, đồng thời cũng vĩnh viễn không cách nào cải biến thân thể bản thân.

Eo sẽ không gầy, ngực sẽ không giảm, thịt bên trong cánh tay sẽ không biến mất.

Bất cứ khi nào trên TV hoặc ngoài đời nhìn thấy một người phụ nữ có vóc dáng tốt hơn cô ấy “một chút xíu”, cô ấy sẽ tức giận một cách khó hiểu rồi tốn một vòng nguyền rủa đối phương.

Lý Ngang không để ý đến việc ghen tị của Sài Sài, bình tĩnh chờ một lúc.

Một lát sau, Tam nương tử liền bưng mâm cơm đựng cơm cháo bánh nướng đi tới, đặt xuống trước mặt Lý Ngang.

-Đạo trưởng dùng bữa trước đi, tiểu nữ tử đi xem hậu viện thanh lý thế nào.

Tam nương tử quyến rũ cười, trước khi đi cố ý vô tình dùng đầu ngón tay xẹt qua mu bàn tay Lý Ngang, chậm rãi đi ra khỏi khách sạn.

-Ọe

Sài Sài nôn khan một tiếng.

Lý Ngang không thèm để ý cầm đũa lên.

Có một tiểu nhị khách sạn ẩn nấp sau cánh cửa phía sau Lý Ngang, xuyên qua khe cửa nhìn thấy Lý Ngang ăn một miếng bánh nướng,

Âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, theo cửa phụ chạy về phía hậu viện.

Rất nhanh, Tam nương tử liền dẫn tiểu nhị trở về, không thể nhìn thấy nàng khẽ liếc mặt bàn, thấy trong mâm cơm của Lý Ngang, cháo cơm bánh nướng ăn không còn một mảnh, không khỏi vui vẻ nở nụ cười:

-Đạo trưởng, hậu viện thu thập xong, ngài lại đây xem một chút đi.

-Ừm.

Bình Luận (0)
Comment