Trong chuồng ngựa, con lừa đen trừng to mắt, trong con ngươi hiện lên bóng dáng không gì địch nổi của đạo sĩ, tín ngưỡng chi lực không ngừng tuôn ra.
Ầm.
Tay tiểu nhị cuối cùng bị Lý Ngang một chân đá văng, đầu đụng vào một gốc cây bên ngoài chuồng ngựa, hai mắt trợn trắng, không rõ sống chết.
Lý Ngang phủi tay, quay đầu nhìn chuồng ngựa.
Những con lừa và ngựa vốn dĩ đang ồn ào dường như đã nhận ra điều gì đó, vốn dĩ chúng ồn ào bất an, nay đã ngừng kích động, vốn dĩ chúng tê liệt, nay kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn đạo nhân.
Một lượng lớn tín ngưỡng chi lực tràn vào ấn ký thần linh.
-Các vị chờ ở đây một lát, bần đạo sẽ quay lại ngay.
Lý Ngang chắp tay với đám lừa, quay người đi về phía khách điếm.
-Tam nương tử? Tam nương tử, Tam nương tử? Tam nương tử.
Tiếng gọi dài, linh hoạt kỳ ảo của đạo nhân tóc ngắn quanh quẩn khắp nơi trong khách điếm.
Tam nương tử đang trốn ở một phòng dành cho khách trên lầu hai, nàng ta tái mặt, ôm chặt gói hàng nàng ta vừa lấy từ phòng ngủ của mình.
Bên trong gói hàng là vàng bạc, hòm gỗ dùng để thi triển tà thuật, sổ cái ghi chép số lượng lừa ngựa xuất nhập, và vài món đồ cá nhân vụn vặt.
-Tam nương tử ngươi ở đâu thế?
Tiếng gọi của đạo nhân tóc ngắn như thể truyền đến từ mọi ngóc ngách, giống như ma âm rót vào tai Tam nương tử. Nàng ta mặt mày trắng bệch, nhìn chằm chằm vào cửa phòng, rồi cẩn thận di chuyển bước chân từng li từng tí một, từ từ tới gần cửa sổ của gian phòng.
Có câu, người chết vì tiền, chim chết vì ăn. Nàng ta nhọc nhằn khổ sở kinh doanh khách điếm và bán cơm cháo nhiều năm như vậy, nếu bỏ hết tiền bạc ở đây để lưu lạc tha hương một cách nghèo túng thì thà giết nàng ta đi còn hơn.
Tiền, nàng ta muốn. Mạng, nàng ta cũng muốn.
-Kẽo kẹt.
Thanh âm từng cánh cửa phòng bị mở ra dần dần tiến đến căn phòng nàng ta đang ở.
Tam nương tử cắn răng, buộc gói hàng trên người, rồi rón rén bò đến mặt bàn gần cửa sổ. Nàng ta chậm rãi chống cửa sổ lên, lấy một bó dây thừng trên thành giường, chuẩn bị dùng dây thừng trượt xuống, rơi xuống đống cỏ khô và sau đó cưỡi ngựa trốn khỏi khách điếm.
Nàng ta vừa xoay người, lưng hướng về phía cửa phòng, chân gác lên bệ cửa sổ, thì nghe được tiếng mở cửa “kẽo kẹt” gần trong gang tấc, truyền đến từ đỉnh đầu.
Tam nương tử chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, lục phủ ngũ tạng sắp đông thành băng.
Nàng ta từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy đạo nhân tóc ngắn như con thạch sùng, đầu dưới chân trên, treo ngược trên bức tường bên ngoài quán trọ, khuôn mặt mỉm cười nhìn nàng ta.
-Kẽo kẹt.
Miệng Lý Ngang bỗng phát ra âm thanh y như tiếng mở cửa.
-Tìm được ngươi rồi.
Lý Ngang bỗng nhiên buông ngón tay đang bám lấy khe nứt trên vách tường, thân thể lao xuống, vươn tay nắm lấy cổ chân Tam nương tử, kéo theo nàng ta ngã xuống đống cỏ khô.
Bịch.
Hai chân Lý Ngang vững vàng đứng trên mặt đất.
Cỏ khô bên trong đống cỏ bỗng nhiên bay tứ tung. Tam nương tử tóc tai bù xù, mặt mày dữ tợn, nàng ta không nói một lời, cầm đoản đao đâm về phía hông Lý Ngang.
Kỹ năng Toái vật tán xạ khởi động trong nháy mắt, nổ tung trước mặt Tam nương tử, khiến nàng ta mất đi thăng bằng, lại ngã vào đống cỏ khô lần nữa.
-Đây chính là đồ ngươi dùng để thi triển tà thuật?
Lý Ngang bình tĩnh moi gói hàng từ trong ngực nàng ta ra, lấy hộp gỗ, lắc lắc trong tay.
Tam nương tử mất đi sự thận trọng tỉnh táo của ngày xưa, nàng ta nằm trong đống cỏ khô, chửi ầm lên như một mụ đàn bà đanh đá.
-Đồ đạo sĩ mũi trâu, ta và ngươi ngày xưa không oán, ngày cũ không thù. Sao ngươi phải đuổi tận giết tuyệt?!
-Thù oán hả?
Lý Ngang tiện tay ném hộp gỗ xuống đất, cầm sổ cái lật xem.
-Nếu không phải bần đạo pháp thuật cao thâm, không chừng ta cũng sẽ bị ngươi dùng thuật yểm giấu, biến thành lừa ngựa, bị nuôi nhốt bên trong chuồng.
Hắn vừa nói vừa nhanh chóng lật xem sổ cái.
Tam nương tử kinh doanh khách điếm mấy năm, giết hại hơn một ngàn lữ khách hành thương từ nam chí bắc. Số tiền nàng ta thôn tính đa phần đều được đổi thành bất động sản, khế đất, hoặc ngân cổ của thương hội (tương đương với cổ tức cổ phiếu của các công ty hiện đại).
-Chậc chậc, không ngờ ngươi còn rất có ý thức đầu tư.
Lý Ngang lắc đầu.
-Trên sổ viết, mỗi tháng ngươi đều phải quyên ra một phần doanh thu, quyên cho ai vậy?
Tam nương tử chớp mắt, nàng ta ngậm chặt miệng không hé nửa lời, nằm gục trong đống cỏ khô, vẻ đờ đẫn chết lặng.
-À, để ta đoán nhé. Chắc là Bạch Liên Giáo nhỉ.
Lý Ngang nói:
-Tà tông thiên hạ Bạch Liên cầm đầu. Cho dù không phải người của Bạch Liên Giáo, chỉ cần lợi dụng tà thuật để kinh doanh một sản nghiệp khổng lồ và quy mô, nhất định phải xuất ra ít nhiều tiền của, bày đồ cúng cho Bạch Liên Giáo cầu che chở, phòng ngừa quan phủ, Võ Đức Vệ, Long Hổ Môn phát hiện ra.
-…
Tam nương tử vẫn vô cảm mặc cho Lý Ngang nói này nói nọ.
-Làm sao để những người biến thành lừa ngựa kia biến trở về?
Tam nương tử lắc đầu nói:
-Ta học nghệ không tinh, không biết.
-Phúc sinh vô thượng Thiên tôn.
Lý Ngang thở dài, cúi người, hắn duỗi ngón tay điểm một cái trên mi tâm nàng ta, thấp giọng thì thào:
-Toản tâm oan cốt (Crucio)!
Một chỉ này tưởng như không có gì nổi bật, nhưng trong khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi đó, vô số sợi nấm mọc ra từ đầu ngón tay Lý Ngang, đâm vào trán Tam nương tử, điên cuồng lan rộng tiến vào đầu óc của nàng ta.
-Á á á á!