Người Chơi Hung Mãnh (Bản Dịch)

Chương 722 - Chương 722: Ma Âm

Chương 722: Ma âm Chương 722: Ma âm

Lý Ngang lắc đầu:

-Không được, cái clone Tây Môn Tử đạo nhân này của tôi gần đây quá nổi tiếng rồi, tập hợp một chỗ lại gây thêm phiền phức.

Dù sau cũng có ong lính trinh sát để liên lạc đường dài, có tin tức gì cứ chuyển đi thông qua nó là được rồi.

Như thế đáp lại tiếng gọi của Lý Ngang, con ong lính đang nằm trên bàn ngừng quệt nước sốt ở chân trước, rồi "vo ve" đôi cánh của nó.

Cho dù đám ong lính này không có cách nào hiểu được ngôn ngữ của con người, nhưng chúng có thể truyền thông tin âm thanh ở một tần số cụ thể tới não trùng đang bay ở trên trời cao, thông qua việc vỗ cánh.

Để não trùng nhờ vào cách cầu nguyện thần linh, truyền lại tin tức đường dài cho Lý Ngang.

Lý Ngang rời khỏi tửu lầu, chống lá buồm bố y dự toán như thần, dần hòa vào trong biển người, rồi biến mất ở góc đường.

Hắn tách khỏi đồng đội của mình, để giảm nguy cơ bại lộ thân phận, dẫn tới nguy cơ bị các tu sĩ bản địa bí mật dò xét.

Mặt khác cũng bởi vì, một số công tác chuẩn bị của hắn, không thể để người khác nhìn thấy.

——————

Phía nam thành Lữ Châu, tại một tòa dịch trạm nào đó.

Đây là một gian phòng trọ đã được tu sửa tạm thời, tất cả đồ đạc trong phòng đều đã bị chuyển đi, chỉ còn lại sàn gỗ sạch bong không có một hạt bụi.

Cửa sổ của căn phòng đều được đóng kín bằng ván gỗ, không để lại kẽ hở nào, một tia sáng cũng không thể chiếu vào, bên trong tối đen như mực, đưa tay lên cũng không nhìn thấy được năm ngón.

Bảy nhà sư gầy yếu có màu da ngăm đen ngồi trên chiếu, tạo thành một vòng tròn, ở vị trí trung tâm của vòng tròn đó,

Lặng lẽ đặt một cái lồng sắt khổng lồ cao bằng hai người, được che bằng nhiều tấm màn đen dày.

-Bốn điều như vậy, nếu không mất đi. Tâm không lưu luyến sắc hương, mùi vị, cảm giác. Tất cả những điều quỷ dị xảy ra, nếu đã thành thói quen thì không thể tiêu trừ được.

Bảy nhà sư An Nam nhắm mắt lại, không ngừng tụng kinh.

Tiếng niệm Phật quanh quẩn trong căn phòng bị bịt kín.

Không khí tù túng ứ đọng vẩn đục ban đầu,

Dường như chịu sự ảnh hưởng từ sức mạnh của tiếng tụng niệm kinh văn, mà tỏa ra hương khí dày đặc.

Nhưng mà ở bên trong tiếng niệm Phật trang nghiêm, vẫn tồn tại một tiếng sột soạt vô cùng nhỏ.

Âm thanh đó giống như tiếng quần áo ma sát lên da, cũng giống như đầu ngón tay lướt trên bàn gỗ,

Giống như một con chuột bò dọc theo góc tường,

Giống như một con rết ngàn chân bò trên mặt đá phủ rêu xanh,

Giống như tiếng rung cánh của ruồi, muỗi và côn trùng.

Âm thanh rất nhỏ nhẹ, xuất hiện ở khắp nơi,

Nó dường như đi men theo lỗ tai của các nhà sư, chui vào não bộ, ăn mòn máu thịt và lý trí.

Tiếng sột soạt càng lúc càng lớn, cho dù giữa tiếng niệm Phật vẫn nghe được vô cùng rõ ràng.

Vị nhà sư lớn tuổi nhất ngồi đối diện với cửa vẫn thờ ơ, không buồn cũng không vui.

Ông ấy có thể nghe thấy tiếng lòng bàn chân đang giẫm trên mặt đất của hộ vệ mặc giáp khi đi tuần tra ở dưới lầu,

Có thể cảm nhận được lừa và ngựa ở trong chuồng đang ăn thức ăn gia súc.

Thậm chí cũng có thể cảm nhận được, một Đề Kỵ nào đó của Tây Hán, ẩn nấp trong khu rừng phía sau dịch trạm, đã vươn tay đập chết một con muỗi trên mặt, và lau xác nó lên vỏ cây khô bên cạnh.

Đương nhiên, hắn cũng để ý thấy vị tu sĩ trẻ tuổi đối diện hắn đã sớm không chịu nổi gánh nặng.

Nhà sư trẻ vẫn đang tụng kinh, nhưng giọng hơi run, mi mắt cũng run rẩy,

Bên trong đôi mắt đang khép hờ, là tơ máu giăng kín như mạng nhện.

"..."

Nhà sư già thở dài trong lòng, âm thầm tụng kinh lớn hơn,

Không hề mở mắt, mà chỉ nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay xuống đất.

Nhà sư trẻ tuổi mở mắt ra, vừa cảm kích mà vừa hổ thẹn nhìn ông ấy một cái, rồi đứng lên, chậm rãi cúi đầu hành lễ.

Hắn xoay người, lảo đảo đi đến góc phòng, đẩy cánh cửa bí mật ra, rời khỏi phòng.

Một lúc lâu sau đó, âm thanh ma quái cũng đột ngột dừng lại,

Trong lồng sắt được che bằng một tấm rèm nặng nề, vang lên một giọng nói khàn khàn trầm thấp như tiếng cạo sắt,

- Lữ Châu, sắp tới rồi sao?

Mi mắt nhà sư già rũ xuống, khuôn mặt đầy nếp nhăn dồn lại với nhau, không nhìn ra được là đang buồn hay vui,

- Vẫn còn hai ngày.

Giọng nói ma quái trầm ngâm một lúc,

- Hai ngày sao...

Âm thanh ma quái dần trở nên yên ắng, tiếng niệm Phật vẫn không ngừng vang vọng.

Một chiếc xe ngựa đang lao nhanh trên đường phố sầm uất.

Ngựa thì là một con cao lớn, có bộ lông đen và mềm mại, đôi mắt của nó sáng ngời như có linh tính.

Còn xe thì là loại được làm bằng gỗ mun có nóc cao, vừa đắt tiền lại vừa xa hoa.

Ngồi ngay ngắn ở giữa xe ngựa là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt u ám, hắn mặc áo bào trắng đang nhắm mắt dưỡng thần.

Người này họ Bạch, tên Vĩnh Nghiễn, là thượng khách khanh của Thục vương phủ, am hiểu về luyện chế đan dược và phong thủy, được Thục vương hết lòng tin cậy.

Ngoài ra, hắn còn có một thân phận khác —— Phó đà chủ tại thành Lữ Châu của Thánh Bạch Liên Nhân Tự môn

Cà lộc cà lộc.

Tiếng vó ngựa vang dội, cho dù là phố xá đông đúc náo nhiệt cũng không lấn át được.

Đột nhiên, Bạch Vĩnh Nghiễn mở mắt, cách một lớp rèm cửa nhỏ giọng nói với mã xa phu:

-Dừng tại Tế Lâm Đường phía trước.

Tế Lâm Đường là tên của một tiệm thuốc, cứ cách một quãng thời gian, thì phương sĩ như Bạch Vĩnh Nghiễn sẽ đến tiệm thuốc mua một vài dược liệu.

Bình Luận (0)
Comment